CHƯƠNG : TÔI SẼ CỐ GẮNG QUÝ TRỌNG!
Thấy cô vui vẻ như vậy là biết cô chắc chắn rất thích sợi dây chuyền này.
Thứ nhất là nó đẹp, nhưng quan trọng hơn nó là do Lê Hiếu Nhật tặng cho cô, nó lại có ý nghĩa không tầm thường giống như chiếc nhẫn “Nhất thế Luyến Nhân” trước kia vậy.
Lê Hiếu Nhật không để ý đến cô mà đi tới trước ghế sa lon ngồi xuống, cầm lấy điều khiển từ xa bật ti vi lên.
Trong lòng Kiều Minh Anh có chút chua xót. Vừa rồi cô không nên đối xử với anh như vậy, cô lên cơn làm ầm ĩ gì chứ, chẳng khác nào kẻ ngu ngốc cả.
“Hiếu Nhật, cái này chắc rất đắt nhỉ? Cám ơn anh đã tặng cho em, em sẽ cố gắng quý trọng!” Cô giơ một tay lên giống như bảo đảm, chỉ là vẫn không nhận được một câu đáp lại của anh.
Lẽ nào câu nói trước đó đã làm anh giận?
Kiều Minh Anh chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên chút bất an và hoảng loạn. Anh giận cô vì vừa rồi cô đã đá anh à?
Kiều Minh Anh hít mũi một cái nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại tới trước mặt Lê Hiếu Nhật và ngồi bên cạnh anh, hận không thể dính cả người mình lên trên người anh vậy.
“Hiếu Nhật, thứ này đẹp như vậy, chắc chắn cũng có tên đi? Nó tên là gì vậy?” Cô dịch sát vào bên cạnh Lê Hiếu Nhật, cằm tỳ lên trên vai anh như muốn nhìn thấy mọi cảm xúc trong mắt anh, mặc dù cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Trong mắt Lê Hiếu Nhật trước sau như có một lớp sương mờ che phủ, làm người ta không nhìn thấy rõ được cảm xúc bên trong, không đoán ra được anh rốt cuộc đang nghĩ gì.
Khi Kiều Minh Anh cho rằng anh sẽ chẳng để ý tới mình, lại thấy bờ môi mỏng của anh khẽ mở ra, thốt ra hai từ: “Thế giới.”
Thế giới?
Kiều Minh Anh hơi sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra. Cái tên của sợi dây chuyền này là “Thế giới.”
Cô híp mắt lại, cười có chút ranh ma: “Sao anh có thể đột nhiên muốn tặng cho em một “thế giới” vậy?”
Bởi vì nơi nào có cô, nơi đó chính là cả thế giới của anh.
Những lời này khẽ vang lên trong đầu Lê Hiếu Nhật nhưng anh không nói ra mà trả lời: “Không phải hôm nay em nói muốn nhìn thấy thế giới sao?”
Cái gì?
Kiều Minh Anh lại sửng sốt, tay chợt nắm chặt lấy “Thế Giới”, cô có cảm giác chẳng khác nào bị người xối nước lạnh, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trưa nay cô ám chỉ với anh là muốn đi xem thế giới bên ngoài, không ngờ anh lại tặng cho cô một cái sợi dây chuyền tên là “Thế Giới”.
Cô cho rằng trưa nay anh nghe cô nói vậy chỉ cho là lời nói thuận miệng chứ không để ý nhiều, nhưng không ngờ người đàn ông này lại ngu ngốc một cách đáng yêu, dùng cách của anh để bù đắp lại hối tiếc trong lòng cô.
Sao… người đàn ông này có thể đần như vậy, cũng khiến cho người ta thích như vậy chứ?
Kiều Minh Anh nghĩ tới đó lại không nhịn được giơ tay gõ vào đầu mình. Sao mình lại đần như vậy? Lúc mình nằm mơ đã ăn sạch IQ rồi đúng không?
Đôi mắt long lanh của Kiều Minh Anh xoay tròn, sau đó giơ tay ra ôm lấy cổ Lê Hiếu Nhật, hôn chụt một cái lên gương mặt đẹp trai của anh: “Cảm ơn anh yêu, em rất thích “Thế Giới” này, thích nhất đấy.”
Cô nói thêm một câu phía sau để thể hiện mình thật sự rất thích.
Gương mặt Lê Hiếu Nhật bắt đầu giãn ra vì động tác trong những lời nói của cô, bớt đi chút lạnh lùng xa cách, dưới quầng sáng có vẻ càng ôn hòa lại thâm tình hơn.
Cũng được, cô vui vẻ là được rồi.
Cuối cùng đã tới ngày video quảng cáo được chiếu. Trên màn ảnh lớn đang phát video quảng cáo về nước hoa đầu tiên.
Trên màn hình đều là bóng dáng yểu điệu của Kiều Minh Anh và dáng người lạnh lùng cao ngạo của Lê Hiếu Nhật, phá nát các phương pháp bình thường áp dụng với người mẫu hoặc ngôi sao lại đạt được hiệu quả có thể tưởng tượng được.
Cả nước C không ngừng phát video quảng cáo, giống như một quả bom nổ mạnh trong lòng tất cả phái nữ.
Còn muốn nóng hơn loại nước hoa kia chính là Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật. Lê Hiếu Nhật là một nhân vật quan trọng mà mọi người đều biết tới, cho dù không có video quảng cáo thì anh vẫn có quyền lực lật đổ cả nước C.
Mà Kiều Minh Anh lại khiến mọi người cảm thấy lạ mắt, hình tượng linh hoạt mà tinh tế trong video quảng cáo làm cho Facebook của cô phá kỷ lục mười lăm triệu người theo dõi chỉ trong có nửa ngày ngắn ngủi. Đây là điều mà dù thế nào Kiều Minh Anh cũng không thể ngờ tới.
Mới chỉ có nửa ngày lại đạt được hiệu quả vô cùng tốt.
Sau khi video quảng cáo trở nên nổi tiếng, công ty biểu diễn nghệ thuật và đạo diễn đều tìm tới cửa. Đám người Lê Hiếu Nhật không dám nghĩ tới, nhưng Kiều Minh Anh lại ra tay tương đối dễ dàng.
Chính là Kiều Minh Anh làm sao có thể đồng ý, nếu chẳng qua bởi vì liên quan đến trang phục nên mới đi quay video quảng cáo thì đó là tự mình nâng cao, chỉ là giấc mơ và sự nghiệp của cô vẫn là thiết kế thời trang, diễn viên ngôi sao gì đó thì thôi đi.
Cô làm không được cũng lười làm.
Trải qua chuyện suýt chết trên dây cáp treo lần trước, cô đã chậm rãi có chút bài xích.
Lúc này cô đang làm ổ ở trong trang viên, hưởng thụ sự nhàn nhã có thể có trong lúc nghỉ ngơi, lại không biết cảnh tượng bên ngoài đã có phần điên cuồng.
Trong bệnh viện, Lục Cung Nghị biết hôm nay sẽ phát video quảng cáo, vừa bật ti vi đã nhìn thấy vi deo quảng cáo nước hoa.
Dáng người Kiều Minh Anh phiêu dật như tiên nữ không ngừng lên xuống trong nước, dáng người xinh đẹp mềm mại vô cùng thu hút tầm mắt, ngay cả người chăm sóc đặc biệt đang gọt táo bên cạnh cũng không khỏi dừng tay nhìn qua.
Trong ánh mắt Lục Cung Nghị thoáng kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, sau đó chính là bi thương. Kiều Minh Anh rất đẹp, điểm ấy là không thể nghi ngờ. Nhưng điều thật sự làm cho anh khổ sở không phải là anh không tự mình nhận ra được vẻ đẹp của Kiều Minh Anh, mà bởi vì vẻ đẹp của cô được thể hiện ra vì một người đàn ông khác.
Ngay từ đầu anh đã không có cơ hội, anh thua vì thời gian.
Trên màn hình, Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh nắm tay nhau bơi trong nước, hai người ăn ý nhìn nhau cười, ngay cả người ngoài cũng có thể cảm nhận sâu sắc được vẻ ngọt ngào thu hút trên gương mặt bọn họ.
Đây chỉ là quay phim mà thôi, không phải là thật. Minh Anh mới thích anh ta bao lâu, không thể có ánh mắt thâm tình như vậy được.
Lục Cung Nghị thầm an ủi mình, chỉ là càng an ủi lại càng đau lòng.
Người chăm sóc đặc biệt xem quá say mê lại không cẩn thận cắt trúng tay, máu chảy xuống nhỏ lên trên ga giường bệnh màu trắng.
“Ngài Lục, thật ngại quá, tôi không phải cố ý.” Người chăm sóc đặc biệt giấu mu bàn tay ở sau người, xin lỗi.
Ánh mắt Lục Cung Nghị chợt biến đổi: “Đi ra ngoài đi, tôi muốn được yên tĩnh một mình.”
“Được, vậy tôi đi ra ngoài trước, ngài có gì cần có thể gọi tôi.” Người chăm sóc đặc biệt lịch sự gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại có bản nhạc nền lãng mạn và tuyệt vời cùng hình ảnh Lê Hiếu Nhật Kiều và Minh Anh âu yếm nhau.
Cảnh quay thật sự quá đẹp, hai người thoạt nhìn rất xứng đôi.
Lục Cung Nghị có chút thất thần, đột nhiên có người bước tới tắt màn hình.
“Video này có gì hay mà xem chứ? Nếu thích cô ta như vậy thì đi tranh thủ đi.” Một người đeo kính đen nhìn không rõ là nam hay nữ đứng ở bên cạnh giường bệnh, ngay cả giọng nói cũng cố giả vờ giàn khàn, tay tung cái điều khiển từ xa rồi bắt lấy.
Lục Cung Nghị không quay đầu lại, không quá để tâm tới lời người kia nói: “Không cần thiết, bây giờ còn chưa phải lúc.”
“Anh nói đúng, vậy bây giờ anh tính bắt đầu rồi chứ?” Người kia nói tiếp.
“Tự xem mà làm, chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình tới giải quyết.” Lục Cung Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn có chút bi thương.
Người kia không nói gì, có thể đã hiểu rõ nên cứ vậy mà biến mất khỏi phòng bệnh.