CHƯƠNG : KẾT HÔN
Khi cô trở lại CR đã là hai ngày sau khi video quảng cáo được phát ra. May mà an ninh của CR rất tốt, chỉ cần xe của Lê Hiếu Nhật vừa tiến vào trong phạm vi của CR, cho dù phóng viên truyền thông có năng lực lớn hơn nữa cũng không thể cứng rắn xông tới, cho nên rất yên tâm.
Cô trở lại văn phòng thì thư ký Trương liền đi tới.
“Cô Kiều, đây là một thư hẹn trước, cô xem có chỗ nào cần sửa lại không.” Thư ký Trương đưa cho Kiều Minh Anh một tập tài liệu, mở ra cho cô xem.
Kiều Minh Anh để cốc sữa còn chưa kịp uống một ngụm nào qua một bên, cầm lấy tài liệu cẩn thận xem, trong mắt có chút nghi ngờ: “Đây là cái gì vậy?”
“Tháng sau, Tề Hưu – con trai duy nhất của ông trùm châu báu Tề Nghiêm sẽ làm lễ đính hôn với cô con gái cưng Tần Tâm Nhi của tập đoàn tài chính Tần thị, đây là thư hẹn trước muốn đặt trang phục trong buổi lễ đính hôn.” Thư ký Trương giải thích.
“Tôi cũng chưa từng gặp bọn họ mà.” Kiều Minh Anh ngẩng đầu lên có phần mờ mịt nói. Cô còn chưa từng nghe tới hai người kia, bọn họ làm sao có thể tìm cô được?
Hơn nữa, cô cũng không hứa sẽ thiết kế giúp ai cả.
“Đây là do tổng giám đốc Lê thu xếp, ngài ấy sẽ căn cứ vào người hẹn trước để chọn ra cho cô. Cô chỉ cần thiết kế thời trang tốt là được rồi.” Thư ký Trương nhìn gương mặt nhỏ nhắn có phần xoắn xuýt của Kiều Minh Anh, cô ấy liền cảm thấy có chút buồn cười. Sao cô lại thấy mất hứng về quyền lợi đặc biệt khiến ai nấy đều hâm mộ mà không có được này chứ?
“Tổng giám đốc Lê nói, bất kể nhận được bao nhiêu từ trong đó, đều là của một mình cô Kiều.”
Hai mắt Kiều Minh Anh sáng lên, cho dù điều này có hơi quá đột ngột, chỉ có điều chỉ cần có tiền đập vào túi, bảo cô thiết kế thế nào cũng không thành vấn đề.
Có ai sẽ chê tiền đâu.
“Được, tôi biết rồi.” Kiều Minh Anh nhanh chóng xem qua danh sách hẹn trước một lượt, sau khi thấy phần tiền đặt cọc của đối phương, hai mắt trực tiếp biến thành cụ Mao.
“Còn có một việc nữa, Tần Tâm Nhi – cô con gái cưng của Tần thị hẹn trưa nay gặp cô ở nhà hàng Hoàng Thịnh, muốn bàn về chuyện liên quan tới yêu cầu về trang phục.” Trước khi Thư ký Trương đi còn để lại một câu như vậy, sau đó mới xoay người rời đi.
Kiều Minh Anh không để ý nhiều. Điều này rất giống với FS, nếu khách hàng đặt trước trang phục, phải do nhà thiết kế tự mình đi gặp mặt nói chuyện, như vậy khi thiết kế sẽ tương đối dễ dàng và tránh vài sai lầm không cần thiết.
Trưa hôm đó, Kiều Minh Anh tới đúng theo giờ hẹn.
Cô con gái cưng của Tần thị đã ngồi chờ ở đó từ lâu. Khi thấy Kiều Minh Anh đi tới, cô ta đứng lên, sau đó lịch sự bắt tay cô và ngồi xuống một cách duyên dáng tự nhiên.
Cho dù cô ta sớm nghe nói nhà thiết kế tên Kiều Minh Anh này rất trẻ tuổi hơn nữa còn xinh đẹp, chỉ là cũng không chân thực bằng hôm nay trực tiếp gặp mặt như vậy.
Tần Tâm Nhi mỉm cười: “Cô Kiều đúng là trẻ tuổi, thoạt nhìn lại giống như sinh viên mới ra trường vậy.”
“Cô Tần quá khen, năm nay tôi đã hai mươi ba rồi.” Kiều Minh Anh biết Tần Tâm Nhi không mấy tin tưởng về tuổi của mình nhưng cũng không để ý lắm.
Tần Tâm Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Kiều Minh Anh không còn vẻ quan sát lúc đầu mà có chút tôn trọng. Nhà thiết kế do chính cô ta chọn, cô ta muốn một đám cưới không giống với người thường, đương nhiên phải bỏ công sức trên trang phục áo cưới, cho dù là một buổi lễ đính hôn cũng không thể qua loa.
“Không biết trong lòng cô, áo cưới thế nào mới là đẹp nhất?” Kiều Minh Anh cầm cốc nước hoa quả trước mặt và nhấp một hớp thấm giọng, có vẻ lơ đãng như đang nói chuyện phiếm.
Ban đầu Tần Tâm Nhi vốn không biết nên dùng từ ngữ nào để biểu đạt lại bị vấn đề Kiều Minh Anh đánh tan tất cả, trong đầu xuất hiện một vài ý nghĩ khác: “Hoạt bát lại không mất đi vẻ tao nhã, đơn giản gọn gàng nhưng không mất đi vẻ hào phóng, tập trung vẻ xinh đẹp lại rồi cùng lúc nở rộ ra.”
“Suy nghĩ của cô Tần rất tốt, chỉ có điều cá nhân tôi cho rằng lời cô nói thích hợp để dùng trong buổi lễ kết hôn hơn. Làm cho đẹp nhất chỉ có một lần, mới phải càng thêm quý giá.” Kiều Minh Anh chậm rãi nói, sau đó lấy trong balo bằng da phía sau ra một chiếc Ipad, đưa cho Tần Tâm Nhi.
“Đây là tác phẩm của tôi trước đây, là áo cưới mặc trong buổi kết hôn cho nên thiết kế rất cẩn thận. Bởi vì vào ngày cưới, người phụ nữ nhất định là người đẹp nhất, nếu dùng hết vẻ đẹp trong buổi lễ đính hôn, sẽ đánh mất sự mong chờ.”
Kiều Minh Anh đã gặp rất nhiều chuyện tương tự. Ở nước Anh cũng có đầy những cô gái nóng lòng giống như Tần Tâm Nhi, vào buổi lễ đính hôn mặc chiếc áo cưới vào dành cho hôm làm đám cưới, quả nhiên thu được vô số ánh mắt kinh ngạc trước vẻ đẹp của mình, trong lòng đắc ý rất lâu.
Chỉ là đến ngày cưới lại mặc chiếc áo cưới khác có hiệu quả không được tốt lắm, người sáng suốt vừa so sánh, dĩ nhiên sẽ không thấy có gì hứng thú nữa.
Vì sao?
Bởi vì Kiều Minh Anh từ chối thiết kế cho những người phụ nữ kia vào buổi lễ làm đám cưới.
Người nóng lòng mong thành công sẽ không xứng được nhận thứ tốt nhất hoặc tốt hơn.
Chỉ là Kiều Minh Anh vẫn kiến nghị trong buổi lễ kết hôn thật lộng lẫy vẫn hơn là một buổi lễ đính hôn không có tính thực chất.
Cái này lại phải xem cô Tân đây có chịu tiếp thu ý kiến của cô hay không.
Nếu cô ta cố ý muốn làm vậy, Kiều Minh Anh chắc chắn sẽ không tiếp tục thiết kế áo cưới cho cô ta mặc hôm kết hôn nữa.
Tuy tiền đập xuống đáng quý nhưng giá của nguyên tắc lại càng cao hơn.
Mỗi người theo đuổi nghệ thuật đều ít nhiều có chút sở thích kỳ lạ, Kiều Minh Anh chính là có sở thích như vậy.
Chỉ thiết kế trang phục cho người mà mình cảm thấy hợp mắt.
Sau khi xem xong các ảnh trên Ipad, ánh mắt của Tần Tâm Nhi càng thêm kiên định, cô ta không chọn nhầm người, Kiều Minh Anh này quả thật có bản lĩnh này. Nhưng trong buổi lễ đính hôn mà qua loa là không được. Vì sao không thể thể hiện ra cả hai vẻ đẹp khác nhau chứ?
“Cô Tần, quá tham lam có thể sẽ mang tới hiệu quả hoàn toàn ngược lại đấy.” Kiều Minh Anh nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, hờ hững mở miệng.
Trong lòng cô có chút buồn bực, người này lại không tin cô như thế, cho dù là buổi lễ đính hôn, cô cũng có cách làm cho cô ta lộng lẫy mà không ảnh hưởng tới hôm lễ cưới. Vì cô sẽ thiết kế cho cô ta một bộ áo cưới cũng rất tốt.
Tần Tâm Nhi thoáng ngẩn người ra, sau đó kịp hiểu ra Kiều Minh Anh muốn ám chỉ gì. Cô ta cũng không vì lời nói của cô mà tức giận, đẩy ipad qua cho cô: “Tôi biết rồi, cô Kiều cứ xem rồi làm là được rồi, nếu hiệu quả tốt, áo cưới hôm tôi kết hôn cũng làm phiền cô.”
Kiều Minh Anh hé miệng cười, gật đầu nói: “Được, mong cô Tần cứ yên tâm, cuối tháng này tới nhận đồ là được rồi.”
“Được, vậy làm phiền cô.” Tần Tâm Nhi cầm lấy túi xách trên bàn và đứng lên, mỉm cười lại bắt tay Kiều Minh Anh rồi cả hai đi ra khỏi nhà hàng.
Kiều Minh Anh tính toán qua, từ giờ tới ngày giao hàng cuối tháng còn khoảng hơn hai mươi ngày, còn rất sớm cho nên cũng không vội. Cô có lòng tin làm được tốt.
Chỉ là dù thế nào Kiều Minh Anh cũng không ngờ được kế hoạch không thể theo kịp biến hóa, tranh chấp về quần áo lại đến nhanh như vậy, lần lượt thể hiện ra hết mọi thứ được che giấu dưới vẻ gió êm sóng lặng bên ngoài.
…
Sau khi gặp mặt Tần Tâm Nhi xong, Kiều Minh Anh lại tiện đường đi một chuyến tới bệnh viện thăm Lục Cung Nghị. Theo lời bác sĩ nói, bây giờ bệnh tình của hắn đã rất tốt, vẫn còn đang tĩnh dưỡng, qua vài ngày nữa là có thể ra viện.
“Xong rồi sao?” Giọng nói trầm khẽ của Lê Hiếu Nhật từ đầu kia truyền đến, kèm theo chút tình cảm dịu dàng.
Kiều Minh Anh cười giống như con mèo vậy, kéo cổ áo của chiếc áo sơ mi cổ đứng lên, nói: “Xong rồi, bây giờ em đang ở bệnh viện, sau khi tới thăm Cung Nghị xong sẽ trở lại.”