Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

chương 256

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : MẸ THỰC SỰ XẢY RA CHUYỆN RỒI

“Ừm.” Lê Hiếu Nhật nhẹ nhàng ừ một tiếng, giọng nói có chút buồn bực, nhưng cũng không để tâm.

“Vậy em cúp máy đây, nói sau nhé.” Kiều Minh Anh cắn môi cười hì hì, cô có thể cảm nhận được sự ghen tị từ đại BOSS, haha.

Thang máy vừa đúng lúc đến tầng một, nơi đặt phòng bệnh của Lục Cung Nghị, Kiều Minh Anh có thói quen nhét điện thoại di động vào trong ống tay áo rồi bịt lại, ống tay áo rộng nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy được, điện thoại di động của cô tương đối lớn, cô không quen để trong túi, cầm trên tay cũng không an toàn nên thường làm thế này.

Khi mở cửa phòng, cô đột nhiên nhìn thấy Lục Cung Nghị nằm trên sàn nhà lạnh lẽo đầy máu, lồng ngực chập trùng, hai mắt khép hờ, cả người thoi thóp như muốn chết đi.

“Minh Anh… đi…” Một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn mờ áảo của Lục Cung Nghị, anh cố gắng phân biệt đó là ai, thì thầm một cách khó nhọc, nhưng Kiều Minh Anh chỉ có thể nhìn thấy anh mấp máy môi.

“Cung Nghị? Anh sao thế?” Kiều Minh Anh sững sờ vài giây rồi bước đến chỗ Lục Cung Nghị, ngồi xổm xuống nhìn anh.

“Đi đi… ở đây nguy hiểm lắm!” Giọng nói của Lục Cung Nghị gần như chết lặng, lồng ngực của anh nhấp nhô dữ dội, anh giữ chặt cánh tay cô, đẩy cô ra.

“Anh sao vậy? Ai đã làm anh bị thương? Giờ em sẽ gọi người…” Bàn tay của Kiều Minh Anh dính đầy máu Lục Cung Nghị, mùi máu tanh nồng nặc lan khắp nơi khiến cô cảm thấy khó thở.

Đồng tử Lục Cung Nghị co rút mạnh, như nhìn thấy điều gì đó kinh hãi, anh đẩy Kiều Minh Anh ra, vốn đang định đi ra ngoài gọi người thì bị một vật nặng đập vào lưng, cô kêu lên một tiếng nặng nề.

Sắc mặt Lục Cung Nghị càng thêm tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn không ngừng từ trên trán chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay của Kiều Minh Anh.

“Cẩn… cẩn thận…” Câu này vừa dứt thì anh hôn mê bất tỉnh.

Kiều Minh Anh vừa định quay đầu lại xem ai đã tấn công cô, nhưng đột nhiên cổ bị một vật nặng đập vào, cả người mềm nhũn ngất đi.

Ngồi trong phòng làm việc, Lê Hiếu Nhật đang ký một văn kiện do thư ký Trương mang tới, vẻ mặt nhẹ nhàng, tư thế ưu nhã, động tác cầm bút rất chuẩn mực.

Vừa chuẩn bị viết nét cuối cùng, tay anh bỗng trở nên yếu ớt, ngòi gãy, mực loang ra giấy.

Lê Hiếu Nhật sửng sốt một chút, lông mày kiếm khẽ nhướng lên, đôi mắt đen lộ ra một tia nghi hoặc, anh nhìn về phía ngòi bút gãy có chút thất thần.

Lạ thật, hôm nay anh bị sao vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?

Thư ký Trương nhận thấy cây bút bị gãy mạnh, lập tức lấy trong túi ra một cây bút khác đưa cho anh: “tổng giám đốc Lê, đây.”

Lê Hiếu Nhật ném cây bút gãy sang một bên, ký nét cuối bằng cây bút mới, nhưng tâm trí anh bắt đầu cảm thấy bất an.

Dường như có chuyện gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

Nhưng đó là gì?

“Gần đây công ty có chuyện gì xảy ra không?” Anh không đặt bút xuống, mà cầm vuốt vuốt, cố nén nỗi lo lắng trong lòng.

“Không có, mọi thứ ở công ty gần đây vẫn bình thường.” Thư ký Trương đáp.

Lê Hiếu Nhật cau mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên, nhấn phím tắt gọi cho Kiều Minh Anh.

Đúng lúc này, một cuộc gọi nội bộ truyền đến, Lê Hiếu Nhật khẽ di chuyển điện thoại để nghe.

“Tổng giám đốc, có một đứa bé ở quầy lễ tân nói mình là bạn của anh và muốn gặp anh, dù tôi nói kiểu gì cậu bé ấy cũng không chịu rời đi, cho nên tôi gọi đến để xin chỉ thị.” Giọng nói của người phụ nữ ở quầy lễ tân vang lên trong điện thoại.

Đứa bé?

Lê Hiếu Nhật lập tức nghĩ đến một người, không ai ngoài Kiều Tiểu Bảo: “Ừm, tôi biết nhóc ấy, bảo người đưa nhóc ấy lên đi.”

“Vâng ạ.” Quầy lễ tân cúp điện thoại, nhìn Kiều Tiểu Bảo đang đeo kính râm và mang theo một chiếc cặp nhỏ, mỉm cười: “Em trai, chị gái sẽ đưa em lên nhé.”

“Vâng, cảm ơn chị gái xinh đẹp.” Giọng của Kiều Tiểu Bảo rất ngọt ngào, những gì nhóc ấy nói cũng ngọt ngào đến lòng người, điều này khiến người phụ nữ ở quầy lễ tân vui như mở cờ.

Người phụ nữ ở quầy lễ tân đưa Kiều Tiểu Bảo vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, hai người rất nhanh đã đến được lầu một.

Khi vừa ra khỏi thang máy, Kiều Tiểu Bảo đã nhìn thấy Lê Hiếu Nhật đi ra khỏi văn phòng và đi về phía nhóc.

“Daddy.” Kiều Tiểu Bảo hét lên một cách ngọt ngào và rõ ràng, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của người phụ nữ ở quầy lễ tân mà đi về phía Lê Hiếu Nhật, được Lê Hiếu Nhật ôm đi vào văn phòng.

“Tổng giám đốc… có con?” Người phụ nữ ở quầy lễ tân nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ, vẻ mặt hoài nghi.

Biết thế thì cô đã không cản tiểu thiếu gia đâu!

“Không phải học sao? Sao lại đến đột ngột thế?” Lê Hiếu Nhật tháo kính râm của Kiều Tiểu Bảo đặt lên ghế sô pha, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn với nụ cười cưng chiều.

“Bé xin nghỉ đó.” Kiều Tiểu Bảo cau mày như một ông già, nhìn Lê Hiếu Nhật, nghiêm túc chỉ tay vào ngực mình: “Ở đây của bé cứ thấy là lạ.”

Một tia lo lắng hiện lên trong mắt Lê Hiếu Nhật: “Có chuyện gì thế? Thân thể không thoải mái sao? Ba đi gọi bác sĩ nhé.”

“Không phải đâu daddy.” Kiều Tiểu Bảo lắc đầu: “Bé luôn cảm thấy mẹ xảy ra chuyện rồi.”

Nghe nói giữa mẹ và con có thần giao cách cảm, cậu và Kiều Minh Anh cũng không ngoại lệ, mỗi lần xảy ra chuyện gì đều cảm nhận được.

Lần này cậu cảm thấy trong lòng không thoải mái thật sự, nên bảo Dạ Thất đi gặp Kiều Minh Anh, nhưng lại nhận được tin tức là Kiều Minh Anh không có ở công ty, đành phải đích thân đến.

“Kiều Minh Anh… không xong rồi!” Lê Hiếu Nhật khẽ lẩm bẩm, sau đó đứng phắt dậy như vừa nghĩ ra điều gì đó, đi về phía bàn làm việc, cầm lấy chiếc điện thoại vừa để trên bàn.

Điện thoại không tắt, chỉ có tiếng báo máy bận.

“Mẹ không ở công ty thì đi đâu được?” Kiều Tiểu Bảo cũng đang rất vội, quả nhiên cảm giác của nhóc là đúng, nhóc không đoán sai, mẹ thật sự xảy ra chuyện rồi!

“Đến bệnh viện gặp Lục Cung Nghị.” Lê Hiếu Nhật nói xong liền bế Kiều Tiểu Bảo bước nhanh ra ngoài.

Trong phòng bệnh, mặt đất còn một vũng máu khô, hôm nay Kiều Minh Anh xách ba lô da đến gặp Tần Tâm Nhi, ba lô Kiều Tiểu Bảo giống hệt Kiều Minh Anh, nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Kiều Tiểu Bảo bước qua vũng máu, đi tới chiếc ba lô và nhặt nó lên, quay lại nhìn Lê Hiểu Nhật: “Đây chính xác là túi của mẹ, giống của con đó.”

Đôi mắt Lê Hiếu Nhật tràn ngập lo lắng, nghiêm trọng nhìn vũng máu trên mặt đất, hai tay buông thõng ở bên cạnh nắm chặt, cả người như chìm vào băng lửa, mang theo đó là lửa giận.

“Daddy cái này có thể không phải của mẹ, rất có thể họ đã đánh ngất mẹ khi vào phòng, sau đó đưa mẹ và chú Lục Cung Nghị đi.” Kiều Tiểu Bảo nhìn vũng máu, tuy rằng trong lòng lộn xộn thành một cục, nhưng tư duy vẫn rất bình tĩnh, nhanh chóng phân tích ra.

“Ba biết, mục tiêu của những người đó có thể là Lục Cung Nghị, chỉ là Kiều Minh Anh đột nhiên vớ phải nên bị bắt đi cùng, nếu đúng như vậy, mẹ con chắc vẫn an toàn.” Lê Hiếu Nhật hơi nheo mắt lại, trong đầu nghĩ nhanh ai đã làm việc này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio