CHƯƠNG : LẠI GIẬN DỖI GÌ RỒI?
Sau đó lại nghĩ, cô cũng không làm chuyện gì hổ thẹn với lương tâm, có gì để mà sợ chứ.
Thế là, cô nhẹ tay nhẹ chân mà đi đến đằng sau của Lê Hiếu Nhật, chuẩn bị doạ anh một cái, nhưng nghe thấy anh nói: “Biết đường về rồi à.”
Kiều Minh Anh ngượng ngùng thu tay lại, ồm ồm đáp một tiếng: “Ừm.”
“Đi đâu, với ai?” Lê Hiếu Nhật đứng dậy từ ghế sofa, đôi con ngươi híp lại một ánh sáng đáng sợ.
“Phố thương nghiệp, Hạ Huân Nhi.” Kiều Minh Anh ủ rũ đáp.
“Lại giận dỗi gì rồi?” Lê Hiếu Nhật nhìn chằm chằm vào cô, xét về sự hiểu biết của anh đối với cô, cô đây là đang bực bội giận dỗi.
Kiều Minh Anh lộ ra một nụ cười ngốc, sau đó vươn tay ra ôm lấy cổ của anh, di dời chủ đề: “Em hứa lần sau sẽ không vậy nữa.”
Sắc mặt của Lê Hiếu Nhật không có dịu lại, cô càng như vậy thì càng có vấn đề, anh không nói không rằng, vác Kiều Minh Anh lên, sải bước lớn lên lầu.
Vừa lên lầu hai, Kiều Tiểu Bảo liền xông ra ngoài, lập tức tiến lên trước ôm lấy chân của Lê Hiếu Nhật, không cho anh đi.
“Daddy, ba lại bắt nạt mami rồi!”
Lê Hiếu Nhật nở nụ cười với Kiều Tiểu Bảo: “Bảo bối, muốn có thêm một đứa em trai hay em gái không?”
Kiều Tiểu Bảo gật đầu như giã tỏi: “Muốn.”
Em gái nhỏ do mami sinh, chắc chắn là rất đáng yêu!
“Vậy con ngoan đi, tối nay đừng làm phiền ba với mami của con, lập tức sẽ có em gái chơi với con rồi.” BOSS Lê từng bước dẫn dắt mà nói.
Kiều Minh Anh nghe mà ngay cả ý định muốn chết cũng có luôn rồi.
Kiều Tiểu Bảo quả nhiên buông tay ra, còn vẫy vẫy tay với Kiều Minh Anh, cung tiễn bọn họ rời khỏi.
Kiều Minh Anh bất lực mà nằm sấp trên vai của Lê Hiếu Nhật, trong lòng giống như có một vạn con báo lớn gào thét vút qua vậy.
“Nói, rốt cuộc là thế nào.” Lê Hiếu Nhật ném cô lên giường, véo khuôn mặt của cô, lên tiếng.
“Thật sự không có…” Hai má Kiều Minh Anh phồng tròn lên, đôi mắt nước long lanh mở to trừng anh.
“Không nói?” Lê Hiếu Nhật nở một nụ cười gian tà: “Em không nói, anh cũng không miễn cưỡng em, nhưng hậu quả thì em phải nghĩ rõ rồi.”
Kiều Minh Anh sợ rồi: “Em đi dạo tìm linh cảm, tình cờ gặp phải mẹ anh tán gẫu vài câu, sau đó thì gặp Hạ Huân Nhi, chơi đến quên thời gian.” Cô qua loa hời hợt nói.
“Mẹ anh nói gì?”
“Hỏi em gần đây sống thế nào, nói chuyện gia đình thường ngày thôi.” Kiều Minh Anh chớp chớp mắt vài cái, biểu cảm ‘em đang nói sự thật đó’.
Tay của Lê Hiếu Nhật đã đến chỗ dây áo của cô rồi: “Thật sự không nói sao?” Nụ cười của anh cũng càng lúc càng gian.
“Nói, em nói!” Kiều Minh Anh vội vàng cười nịnh, cố gắng vỗ bàn tay của anh ra.
“Nhưng anh không muốn nghe nữa.” Cơ thể cao lớn của Lê Hiếu Nhật càng lúc càng tiến gần cô.
“Không, anh nghe em nói…”
Lê Hiếu Nhật không cho cô mở miệng nữa, hai người quấn lấy nhau…
Ngày hôm sau, Kiều Minh Anh đi đến công ty với hai chân run rẩy, BOSS Lê đúng là gian trá, ép cô đến cả bã cũng không còn nữa!
Sau khi hoàn thành bản phác thảo thiết kế, cô nhập nó vào máy tính, vẽ được một nửa bản vẽ.
Đến buổi trưa, cô vừa tan ca thì đi tìm Lê Hiếu Nhật.
“Ác bá…địa chủ…” Kiều cô nương hậm hực mắng một câu, tư thế quái dị mà đứng dậy, chậm rãi lê lết đến phòng làm việc của Lê Hiếu Nhật.
Khi cô mở cửa văn phòng Tổng giám đốc ra, không có nhìn thấy Lê Hiếu Nhật, nhưng nghe thấy phòng khách VIP ở bên cạnh truyền đến thanh âm.
“Hiếu Nhật.” Kiều Minh Anh đẩy cửa phòng khách quý ra, nụ cười lập tức đông cứng.
Ba người phụ nữ đang ở đây.
“Bà Lê, cô Lê, cô Diệp, xin chào.” Tuy rất muốn rời khỏi, nhưng Kiều Minh Anh vẫn lịch sự chào hỏi.
Mẹ Lê liếc Kiều Minh Anh một cái, lập tức dời tầm mắt đi, nhìn Lê Hiếu Nhật, vẻ mặt hàm ý sâu xa: “Nhật à, con phải quản lý tốt nhân viên cấp dưới chứ, để tránh bị người ta làm hỏng thanh danh của con.”
“Phải đó, anh, một nhân viên nhỏ nhoi mà dám trực tiếp gọi đại danh của Tổng giám đốc! Thật đúng là gan lớn bằng trời.” Lê Ngữ Vi trợn trắng mắt với Kiều Minh Anh một cái.
Diệp Tử tuy không nói chuyện, nhưng sự cười trong nỗi đau của người khác trong mắt của cô ta cũng không thể chạy khỏi đôi mắt của Kiều Minh Anh.
Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nhìn Lê Ngữ Vi một cái, những lời sau đó của cô ta lập tức bị nghẹn lại, nín chặt miệng.
“Đợi anh chút, lát nữa đưa em đi ăn cơm.” Lê Hiếu Nhật đứng dậy, cười nhàn nhạt với Kiều Minh Anh, đi đến trước mặt cô, xoa xoa đầu tóc của cô, người phụ nữ của anh, không ai được ức hiếp.
Mẹ Lê hừ một tiếng, những sự hảo cảm ít ỏi còn lại đối với Kiều Minh Anh hoàn toàn mất hết rồi: “Nhật, hôm nay con đi ăn cơm với Diệp Tử đi, để Kiều Minh Anh đi ăn với bọn mẹ cũng được.”
Nói giống như là bố thí vậy.
Mí mắt Kiều Minh Anh giật một cái, có chút cạn lời…
“Con sợ con sẽ có chút nuốt không trôi.” Ánh mắt Lê Hiếu Nhật thanh lãnh, nhàn nhạt nói.
“Con!” Mẹ Lê tức đến nỗi muốn tát cả anh rồi.
Câu này tuy không có chỉ điểm gọi tên, nhưng Diệp Tử biết, đó là nói cô ta.
Đáy lòng cô ta hoảng loạn, cô ta không thể để anh ghét cô ta!
“Bác gái, mọi người cùng ăn mới náo nhiệt mà.” Diệp Tử kịp thời giữ mặt mũi cho mẹ Lê, không khiến cho bà ta quá khó xử.
Sắc mặt mẹ Lê dịu lại một chút, hồi phục lại tư thái đoan trang: “Vậy cùng nhau đi.”
Đôi môi mỏng của Lê Hiếu Nhật khẽ mím lại, gật gật đầu, không có phản đối: “Được.”
Mẹ Lê ra ngoài trước, Lê Ngữ Vi đẩy Diệp Tử cũng đi theo ra ngoài.
Đáy lòng Kiều Minh Anh thầm thở dài, đây là lên máy chém a…
“Có anh ở đây.” Lê Hiếu Nhật nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Kiều Minh Anh nhìn anh, đột nhiên cảm thấy yên tâm.
Mẹ Lê chọn một nhà hàng ở gần CR, mẹ Lê nói tên của mình, nhân viên phục vụ liền đưa bọn họ đến phòng bao.
Quả nhiên là có chuẩn bị, trong lòng Kiều Minh Anh thầm nói.
Trang trí trong phòng bao rất tinh xảo và trang nhã, ở đâu cũng có sự sang trọng, đó là phong cách của mẹ Lê.
Kiều Minh Anh đang định ngồi xuống bên cạnh Lê Hiếu Nhật, nhưng ai ngờ Lê Ngữ Vi lại ngồi xuống trước, vẻ mặt khiêu khích: “Tôi ngồi ở đây.”
Kiều Minh Anh cũng không tức giận, ngồi ở bên cạnh mẹ Lê.
Bọn họ là cố ý, nhưng cô cũng lười tranh, chỉ là một chỗ ngồi mà thôi.
Đôi mày kiếm của Lê Hiếu Nhật nhíu chặt, toàn thân khí lạnh đến đáng sợ.
Sau khi chọn xong món, trên bàn ăn chỉ có Lê Ngữ Vi nói không ngừng.
“Nhật à, sau này con đi ra ngoài dạo với Tiểu Diệp nhiều chút đi.” Mẹ Lê cười vui vẻ, giống như là hai người đã hẹn hò với nhau rồi vậy.
Diệp Tử ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt len lén đánh giá Lê Hiếu Nhật.
Trong lòng Kiều Minh Anh có chút khó chịu, mẹ Lê đây là đang làm mai cho Lê Hiếu Nhật và Diệp Tử .
Cô ngược lại còn mong đợi, khi mẹ Lê nhìn thấy Tiểu Bảo thì sẽ có cảm tưởng gì.
“Mẹ, mẹ đây là bảo con vứt cả CR lại để đi dạo phố với cô ta sao?” Khoé môi mỏng của Lê Hiếu Nhật khẽ nhếch, nở nụ cười như không cười mà nhìn Diệp Tử.
Kiều Minh Anh âm thầm nhấn like, cái lời này quá là sắt bén.
Chụp cái mũ này cũng hơi lớn rồi, nếu như để ban quản lý cấp cao và nhân viên của CR biết, thì sẽ sụt sịt biết bao nhiêu.
“Hiếu Nhật, bác gái không phải là có ý này đâu, sự nghiệp quan trọng.” Diệp Tử nghênh tiếp ánh mắt băng lãnh của Lê Hiếu Nhật, ý cười nhẹ nhàng mà giảng hoà.
Tuy bề ngoài mẹ Lê không phát cáu, nhưng trong lòng đã tức muốn chết rồi.
Thằng oắt con này kể từ sau khi Kiều Minh Anh xuất hiện thì cả ngày đối nghịch với bà ta.
Đồ ăn rất nhanh đã đem lên.
“Ăn cơm đi.” Mẹ Lê mở miệng nói ăn, mọi người liền động đũa.
“Bác gái, mời bác ăn.” Diệp Tử gắp một miếng gà viên vào chén của mẹ Lê, nhưng không để ý rằng vẻ mặt của mẹ Lê lập tức thay đổi.
Kiều Minh Anh có nghe nói, mẹ Lê hễ đụng vào nấm hương là chắc chắn sẽ dị ứng, trong món này đây có nấm hương.