CHƯƠNG : BÀ LÊ ĂN NẤM HƯƠNG SẼ DỊ ỨNG
Kiều Minh Anh lấy chén sứ trước mặt mẹ Lê ra rồi gọi người phục vụ: “Xin lỗi, múc hộ tôi một chén cơm mới, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Biểu cảm của mẹ Lê lúc này mới dịu lại, ánh mắt khi nhìn Kiều Minh Anh có mang một tia kinh ngạc, không ngờ cô vậy mà còn biết bà ta không thể ăn nấm hương.
“Cô Kiều đây là có ý gì, tại sao cô lại lấy chén của bác gái đi?” Diệp Tử híp đôi con ngươi xinh đẹp, bất mãn mà nhìn Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh mỉm cười nhẹ nhàng một cái, nhìn thẳng vào Diệp Tử: “Cô Diệp không biết chứ, bà Lê ăn nấm hương sẽ dị ứng đó.”
Khuôn mặt Diệp Tử lập tức tái mét, lúng túng mà nhìn mẹ Lê: “Bác gái, cháu xin lỗi, cháu không biết bác không thể ăn nấm hương…”
“Mẹ, Diệp Tử không biết thì cũng bình thường mà.” Lê Ngữ Vi cũng ở một bên nói giúp.
Mẹ Lê khẽ gật đầu, đáy lòng giống như là thoáng qua một tia cảm xúc gì đó.
“Không sao, ăn tiếp đi.” Mẹ Lê cầm chén lên, ăn một cách ưu nhã.
Diệp Tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đưa một ánh mắt cảm ơn cho Lê Ngữ Vi.
“Hiếu Nhật, anh thích ăn sườn chua ngọt.” Diệp Tử thấy bên mẹ Lê không nịnh được, liền cầm lấy đũa kẹp một miếng sườn chua ngọt vào chén của anh.
Lê Hiếu Nhật nhíu chặt mày: “Xin lỗi, tôi có bệnh sạch sẽ.”
Phụt!
Kiều Minh Anh suýt chút nữa thì cười phụt ra, cũng may, định lực của cô mạnh, kịp thời nhịn lại.
Đây không phải là chê Diệp Tử bẩn một cách trá hình sao?
Kiều Minh Anh gắp một miếng thịt nhét vào miệng của mình, che đi ý cười.
Nhưng cô không ngờ, hành động tiếp theo của Lê Hiếu Nhật lại càng quyết tuyệt hơn.
“Minh Anh.” Anh gọi.
“Hả?” Kiều Minh Anh mờ mịt mà ngẩng đầu lên, cô đang đấu tranh với một con cua Hoàng Đế a.
“Đưa chén cho anh.” Anh đưa tay nói với cô.
Kiều Minh Anh cũng không có do dự, đưa chén của mình tới trước.
Lê Hiếu Nhật xoay bàn xoay thuỷ tinh trên bàn, đẩy cái chén vốn đang đựng sườn chua ngọt đi xa, bưng chén của Kiều Minh Anh lên bắt đầu ăn.
Đây là tình huống gì vậy? BOSS Lê anh đang làm gì vậy?
Kiều Minh Anh lập tức há hốc mồm, thì ra anh lấy chén của mình không phải vì muốn bóc vỏ cho cô, mà là tự mình ăn!
Mẹ Lê chỉ nhàn nhạt nhìn hành động của Lê Hiếu Nhật, không có nói gì.
Nhưng sắc mặt của Diệp Tử thật sự là trắng đến triệt để, đây không phải là đang chán ghét cô ta sao?
Lê Ngữ Vi có chút không tán đồng mà nói: “Anh, anh làm gì vậy? Không phải anh có bệnh sạch sẽ sao?”
Vẻ mặt Lê Hiếu Nhật ung dung hờ hững: “Đồ sạch và đồ dơ, em sẽ cần cái nào?” Thanh sắc của anh thanh đạm, liếc Lê Ngữ Vi một cái.
“Đương nhiên là sạch rồi.” Lê Ngữ Vi buột miệng nói ra, nói xong thì có chút ngượng ngùng mà nhìn Diệp Tử.
Hàm ý trong lời này của anh trai cô ta chính là đang nói Diệp Tử bẩn, còn Kiều Minh Anh là sạch sao?
Nếu đổi lại là người khác, thì đã lập tức không chốn dung thân mà rời khỏi chỗ này rồi, nhưng Diệp Tử chỉ là sắc mặt trắng bệch, không có động tác gì khác.
Đáng tiếc là cô ta phải đối đầu với Lê Hiếu Nhật, ngôn từ sắc bén, lời lẽ châu ngọc, một lời liền chọc trúng điểm yếu của Diệp Tử.
Một chữ thôi, sướng!
Trong lòng Kiều Minh Anh sướng đến lật trời, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, điềm tĩnh mà ăn cơm.
“Đúng rồi Nhật à, chuyện mấy ngày trước, con suy nghĩ thế nào rồi?” Trên bàn ăn yên lặng, cuối cùng mẹ Lê nhịn không được mà mở miệng.
Kiều Minh Anh có chút không hiểu, chuyện đó là chuyện gì?
Lê Hiếu Nhật giống như là không nghe thấy, tiếp tục nhồm nhoàm đồ ăn trong miệng.
“Bác gái, cô Kiều vẫn ở đây mà.” Diệp Tử e thẹn cười, đầy đủ phong phạm của đại gia khuê tú.
Mẹ Lê nhíu mày, ánh mắt nhìn sang Kiều Minh Anh, giống như là đang nói, cô có tư cách gì để tâm trạng không tốt vậy.
“Không sao, đây là chuyện nhà chúng ta, quan tâm người ngoài làm gì?” Mẹ Lê nói.
Người ngoài?
Mẹ Lê nói như vậy, vậy trên bàn ăn này, Kiều Minh Anh cô trở thành người không nên xuất hiện nhất rồi.
Diệp Tử lật ngược thế cờ đắc ý cười một cái, chỉ cần có mẹ Lê, cô ta nhất định có thể trở thành mợ chủ của nhà họ Lê.
“Con lại không biết, Diệp Tử từ khi nào lại trở thành người nhà họ Lê rồi vậy.” Lê Hiếu Nhật đặt đũa xuống, rút miếng khăn giấy lau miệng, thờ ơ nói.
“Anh, đây không phải là chuyện sớm muộn sao?” Lê Ngữ Vi nói, thỉnh thoảng liếc nhìn Kiều Minh Anh một cái, quan sát biểu cảm của cô.
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật trầm xuống: “Hôn sự của anh, không lẽ do em quyết định sao?”
“Em không dám, nhưng không phải do ba mẹ quyết định sao?” Lê Ngữ Vi rụt rụt cổ, có chút sợ hãi nhưng lại không nhịn được mà phản bác.
Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt nhìn Diệp Tử đang mang đầy mong chờ trong mắt: “Ai đồng ý thì người đó lấy đi, anh không lấy một bình hoa về nhà đâu.”
Bình hoa?
Kiều Minh Anh lần này thật sự nhịn không được nữa, thấp giọng cười ra tiếng.
Diệp Tử hung hăng liếc cô một cái.
“Con!” Mẹ Lê tức đến nghiến răng, lập tức đem ánh mắt địch ý lên người Kiều Minh Anh, cười lạnh nói: “Bình hoa ít nhất còn có thể để trang trí, người phụ nữ ái mộ hư vinh chỉ sẽ ham muốn quyền thế của con.”
Lòng của Kiều Minh Anh lập tức trở nên băng lạnh, cái miệng nhỏ nhồm nhoàm ăn một cách máy móc, giả vờ như nghe không hiểu.
“Mẹ!” Ánh mắt Lê Hiếu Nhật lạnh lẽo, nhìn mẹ Lê: “Trước đây, mẹ không có làm tròn trách nhiệm mà một người mẹ nên làm, bây giờ đừng có mà chỉ tay múa chân với cuộc sống của con.”
“Mẹ đây là vì tốt cho con thôi!” Mẹ Lê có chút chột dạ, nhưng khí thế vẫn cường thế.
“Vậy sao?” Lê Hiếu Nhật không có phản bác bà ta, chỉ lạnh lẽo cười một cái, anh đứng dậy, đi qua phía Kiều Minh Anh, đưa tay cho cô: “Đi thôi.”
Nhìn bàn tay to lớn trước mặt, đôi môi hồng của Kiều Minh Anh mím lại, giao tay cho anh, hai người rời khỏi phòng bao.
Suốt đường đi Kiều Minh Anh không có nói gì.
Lê Hiếu Nhật quay đầu nhìn Kiều Minh Anh, nhìn thấy cô cúi cái đầu nhỏ, ngừng bước chân lại.
“Sao thế?” Anh đưa tay ngước cái đầu nhỏ của cô lên, véo chiếc cằm có hơi tròn đầy của cô, cảm giác sờ không tệ.
Khi nhìn rõ biểu cảm của cô, ánh mắt Lê Hiếu Nhật đột nhiên co chặt lại, trong mắt cô đang bao trùm bởi sương mù.
“Anh đảm bảo với em, anh sẽ không lấy Diệp Tử.” Lê Hiếu Nhật tưởng là cô vì chuyện trên bàn ăn khi nãy mà thương tâm, vội vàng nói.
Nhưng nước mắt của Kiều Minh Anh liền xông ra khỏi khoé mắt, men theo khuôn mặt mà lăn xuống.
“Đừng khóc.” Bàn tay lớn của Lê Hiếu Nhật vuốt ve trên bờ má cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc nữa, sắp bắt kịp Đoàn Đoàn luôn rồi.”
Con chó đáng yêu vô cùng mềm mại đó đang ăn ngon uống ngon trong trang viên, phơi ánh nắng mặt trời trên bãi cỏ với Kiều Tiểu Bảo a.
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Minh Anh càng đỏ hơn, cô gian nan mà thốt ra một câu: “Em, em mẹ nó không nuốt được cơm xuống…”
Cô bị nghẹn đến khó chịu nên mới khóc, chứ không phải buồn bã vì mấy lời của mẹ Lê và Diệp Tử đâu.
Khoé miệng Lê Hiếu Nhật giật mạnh vài cái, vứt lại một câu ‘em đợi chút’ rồi quay người đi về con đường đối điện.
“Anh…” Kiều Minh Anh bị nghẹn dữ dội, khuôn mặt nhỏ kìm nén đến đỏ bừng.
Rất nhanh Lê Hiếu Nhật đã quay lại, cầm lấy một chai nước và một bọc khăn giấy, đút vào miệng cô: “Từ từ uống, nuốt đồ ăn trong miệng xuống đi.”
Có nước, Kiều Minh Anh cuối cùng cũng thành công trong việc tống khứ cơm xuống rồi.
“A…thật đúng là lấy mạng mà.” Cô dễ chịu mà thở dài một hơi, rồi lại sờ sờ cổ họng, cuối cùng cũng sống lại rồi.
“Cũng đâu có ai giành của em, gấp cái gì?” Lê Hiếu Nhật vươn tay búng trán cô một cái, lấy ra một tờ khăn giấy, lau vệt nước ở khoé miệng cho cô.