CHƯƠNG : NGƯỜI PHỤ NỮ CHẾT TIỆT NÀY? ĐÁ VÀO ĐÂU VẬY?!
Quán bar Dạ Sắc.
Thần Thuỳ Linh uống say rồi, cơ thể còn đang không ngừng lảo đảo, cuối cùng chỉ có thể dựa vào cánh cửa mới có thể ổn định lại cơ thể.
Đặng Chiến có hơi kinh ngạc, cái người phụ nữ chết tiệt này bộ dạng lúc yên tĩnh của cô còn dễ thương hơn bộ dạng nhe nanh múa vuốt của cô, giống một người phụ nữ hơn nhiều.
Ở gần, vẫn còn có thể ngửi được mùi hương hoa nhàn nhạt trên người cô.
Đôi con ngươi của Đặng Chiến đột nhiên sáng lên, cái loại mùi này khác hẳn với mùi nước hoa nồng nặc mà anh ngửi trên người của những bạn nữ trước đây.
Nó rất thơm, khiến cho khứu giác đã quen với mùi nước hoa nồng nặc của Đặng Chiến có chút không phản ứng được, nhưng lại muốn cảm nhận nhiều hơn một chút, thế là lại sáp gần đến Thần Thuỳ Linh hơn.
“Anh, anh muốn làm gì?” Thần Thuỳ Linh vẫn còn trong cơn say, nhìn thấy Đặng Chiến tiến gần mình, theo bản năng lùi lại về sau, nhưng đằng sau chính là cánh cửa, cô có thể lùi đến đâu nữa?
“Đừng nhúc nhích.” Đặng Chiến cũng không biết mình bị sao rồi nữa, đưa tay nắm lấy bàn tay đang nhấc lên của Thần Thuỳ Linh, đặt ở trước mũi ngửi ngửi, đôi mắt sáng rực, loại mùi này, không có bất kỳ vết tích của nước hoa, hình như là mùi hương cơ thể.
Thần Thuỳ Linh cười khanh khách vài tiếng, sau đó đột nhiên cong đầu gối lại, dùng sức húc mạnh vào bên dưới của Đặng Chiến.
“Á!” Đặng Chiến thật sự không có phòng bị, bị cô húc đến trán toát mồ hôi lạnh, đau đến cong gập người.
Người phụ nữ chết tiệt này? Đá vào đâu vậy?!
“Tiếng gì vậy?” Đặng Chiến vừa mới gào to xong, thì nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng nghi vấn, lúc này mới kinh nhạc phát giác ra, mình vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh nữ, thế là bịt miệng mình lại, không để cho mình không nhịn được mà kêu đau thành tiếng.
Bên dưới đau nhói từng cơn, khiến cho Đặng Chiến cảm thấy vô cùng suy sụp, hận không thể một tay bóp chết Thần Thuỳ Linh!
“Biến thái chết tiệt, chiếm tiện nghi của người ta chưa đủ, ợ, còn muốn chiếm của bổn tiểu thư đúng không? Hừ.” Thần Thuỳ Linh ợ một cái, ý thức đã bắt đầu mơ hồ rồi, nhưng vẫn cảm giác được hành động của người trước mặt.
Chiếm tiện nghi của cô? Chưa tập luyện một hai năm rồi, vẫn là không nên gợi đòn thì tốt hơn.
“Có tiếng gì không? Nghe lầm rồi chăng?”
“Vậy sao? Vậy đi thôi.”
Đặng Chiến bịt miệng của Thần Thuỳ Linh lại, nghe thấy người bên ngoài dần dần đi xa, lúc này mới buông tay ra, vừa buông tay ra anh liền siết lấy cổ của Thần Thuỳ Linh, đôi mắt âm trầm, mang theo nộ khí nồng đậm: “Người phụ nữ chết tiệt, bổn thiếu gia tốt bụng đưa cô tới ói, cô vậy mà lại dám đối với tôi như vậy?”
Thần Thuỳ Linh say không nhẹ, căn bản không biết anh ta đang nói cái gì, chỉ nhếch nhếch miệng cười ngốc, nếu như đổi lại là bình thường, chỉ e là đã bóp ngược lại rồi, trạng thái cừu non này khiến cho khí thế vốn dĩ kiêu ngạo bệ vệ của Đặng Chiến có chút bị dập tắt.
Đặng Chiến nghiến răng nghiến lợi trừng cô: “Đừng tưởng cô say rồi là tôi không dám động cô! Dám đối với tôi như vậy, cô chết chắc rồi!”
Nói xong, vác Thần Thuỳ Linh lên vai một cách dễ dàng, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, bước ra ngoài.
“Alo? Anh, em đột nhiên có chuyện, về trước đây, các người chơi đi, đừng quan tâm em…”
…
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Kiều Minh Anh lang thang không mục đích mà dạo trong nhà lớn của nhà họ Lê.
Kiều Minh Anh đi đến đình viện, từ bên này ngẩng đầu lên nhìn về phía biệt thự của nhà họ Kiều không có mở đèn ở kia, một mảnh đen kịt, so với sự náo nhiệt bên nhà họ Lê này, thì yên tĩnh hơn nhiều.
Nghe nói Kiều Chấn Huy cũng có nhận được thư mời, chỉ là con gái không tìm được, nếu như Kiều Chấn Huy vẫn còn đến tham gia buổi tiệc, thì thật sự không phải người nữa rồi.
Kiều Minh Anh lạnh lùng cong khoé môi lên, đôi mắt nước long lanh phản chiếu ánh sáng từ trong nhà, gợn lên tia sáng lạnh lẽo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không chút gợn sóng, giẫm lên lớp đất mềm dưới chân đi về phía trước.