CHƯƠNG : MIỆNG NHỎ THẬT NGỌT
“Bác Lê, Bà Lê, chào hai người.” Kiều Minh Anh đứng bên cạnh Lê Hiếu Nhật, cô chào hỏi một cách vừa khéo léo vừa hào phóng mà cũng không hề mất lễ phép.
Ba Lê gật gật đầu với cô, trên gương mặt nghiêm khắc cũng xuất hiên nụ cười: “Đây là Minh Anh đúng không, mấy năm không gặp, đã ngày càng duyên dáng yêu kiều lên rồi.”
“Bác Lê mới vậy đó, mấy năm không gặp bác, bác càng phong độ hơn.” Kiều Minh Anh đối với những người thích mình trước giờ không hề tiếc rẻ lời khen, cái miệng nhỏ giống như được quét một lớp mật vậy, khen đến mức ba Lê cười sắp không khép được miệng lại rồi.
“Con bé này, dẻo miệng thật đó. Mau ngồi xuống đi.” Ba Lê cười nói.
Ông và mẹ Lê suy nghĩ không giống nhau, đối với Kiều Minh Anh giữ nguyên ý kiến từ đầu, ông tin vào mắt nhìn người của con trai mình, cho nên đối với Kiều Minh Anh sẽ không giống như mẹ Lê, nghe những lời khích bác của người khác để rồi ghét một người.
Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ có lúc thực ra là rất không giống nhau.
Kiều Minh Anh ngồi xuống theo Lê Hiếu Nhật, bàn tay dắt tay cô kia khẽ dùng lực bóp tay cô, cô cảm nhận được đau đớn liền muốn bóp trả, nhưng lại nhìn thấy mẹ Lê đang nhìn nên đành nhịn lại.
Đồ đánh lén!
Mẹ Lê và Lê Ngữ Vi đều không nói gì, yên lặng ngồi một bên.
“Ba mẹ đến đây có chuyện gì vậy?” Lê Hiếu Nhật theo thói quen ngồi vắt hai chân, cao quý mím môi, tròng mắt đen hơi híp lại.
Hôm nay mẹ Lê khó khăn lắm mới không gây khó dễ cho Kiều Minh Anh, thậm chí lúc Kiều Minh Anh vừa bước vào cũng không nói gì đụng chạm đến cô ấy, kéo tay Lê Ngữ Vi nói với Lê Hiếu Nhật.
“Nhật à, chuyện ngày hôm nay là do Vi sai, mẹ và ba con đã giáo huấn nó hẳn hoi rồi, con xem có phải nên tha thứ cho nó hay không?”
Ánh mắt Lê Hiếu Nhật nghe thế dần lạnh hơn: “Tha thứ? Mọi người nên cho con một lí do để tha thứ đi.”
“Vi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, lửa đó cũng không phải do nó châm, nó chỉ là nghe người khác xúi giục, mới phạm phải sai lầm như vậy! Nó là em gái của con, con lẽ nào không giúp nó mà giúp người ngoài sao?”
Nói xong, mẹ Lê còn trừng mắt nhìn Kiều Minh Anh, đầy ý ám chỉ.
“Mẹ nói như vậy ý là nó bây giờ muốn giết người thì con cũng phải đưa dao cho nó có đúng không?” Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nhìn Lê Ngữ Vi, ánh mắt mang theo sự thất vọng.
Lê Ngữ Vi bị câu nói này của Lê Hiếu Nhật khiến cho cô cảm thấy có chút buồn bã, trong lòng nghĩ là cô cũng không phải cố ý, cô nào biết căn phòng gỗ kia lại đột nhiên bén lửa? Có người trông mà còn như thế không phải chứng minh là do số mạng của Kiều Minh Anh không tốt sao?
Có điều Lê Ngữ Vi bây giờ cũng không thể có suy nghĩ xem trong lòng Lê Hiếu Nhật cô và Kiều Minh Anh ai quan trọng hơn, từ sau khi cô về nước đến bây giờ, cô đã nhìn thấy rất rõ ràng, hơn nữa Kiều Minh Anh còn có Kiều Tiểu Bảo, cô lại còn làm nhiều việc như vậy, cộng thêm lần này, dự là cô đã bị Lê Hiếu Nhật ghét bỏ rồi.
Sắc mặt của mẹ Lê biến đổi trong chốc lát, có chút trách móc nhìn Lê Hiếu Nhật, mang theo sự không đồng tình: “Vi sao có thể làm ra những việc giết người vậy chứ? Con làm anh trai nó lẽ nào không tin nó sao?”
Dừng lại một chút, mẹ Lê lại tiếp tục nói: “Không tin người nhà mình, tin lời người ngoài nói, đứa con này….”
“Mẹ.” Lê Hiếu Nhật có chút không vui ngắt lời mẹ Lê, sắc mặt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra sự lãnh đạm: “Minh Anh không phải người ngoài, tương lai cô ấy là vợ của con, sau này con muốn kết hôn với cô ấy.”
Hửm?!
Kiều Minh Anh đang nghĩ xem nên ăn gì được, liền bị câu nói này của Lê Hiếu Nhật làm bất ngờ, anh… Vừa mới nói gì cơ?
Kết hôn với cô?
Ở trước mặt ba mẹ anh nói anh muốn kết hôn với cô?
Mặc dù nói là chuyện kết hôn này Kiều Minh Anh luôn không quan tâm lắm, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ đến, nhưng đột nhiên Lê Hiếu Nhật lại ở trước mặt ba mẹ anh khẳng định thân phận của cô, cũng có nghĩa là anh thật lòng muốn sống cùng cô trọn đời, mà không phải chỉ là chơi đùa.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện kết hôn này, Kiều Minh Anh vẫn cảm thấy chưa chuẩn bị tốt, đáy lòng cảm thấy không biết phải làm sao.
Mẹ Lê kinh ngạc nhìn Lê Hiếu Nhật, trên gương mặt xinh đẹp có biểu cảm của sự vỡ vụn, ở đây ngoài Kiều Minh Anh thì không còn ai là người ngoài nữa cả, bà cũng không kiêng nể gì mà mở miệng nói: “Con muốn cưới cô ta? Không được, mẹ không đồng ý!”
“Con chỉ là muốn thông báo cho mọi người mà thôi, chứ không phải hỏi ý kiến mọi người, cho dù mẹ đồng ý hay không thì dù sao con cũng muốn lấy cô ấy.” Lê Hiếu Nhật vô tư nhếch khóe môi, biểu cảm không hề dao động.
Anh muốn cưới Kiều Minh Anh cũng chỉ là chuyện sớm muộn, anh đợi cô nhiều năm như vậy mới đợi được cô, cho dù là ai, cũng không thể làm anh từ bỏ không cưới cô.
Trừ phi…là Kiều Minh Anh.
“Con!” Mẹ Lê tức giận, nhưng lại không còn cách nào với Lê Hiếu Nhật, cũng không thể giống như hồi nhỏ anh không nghe lời là có thể phạt quỳ được.
Nhưng cho dù là hồi nhỏ, cũng chưa từng thấy Lê Hiếu Nhật nghe lời bao giờ, sẽ ngoan ngoãn chịu hình phạt của bọn họ.
Đối với đứa con này, mẹ Lê không còn cách nào, chỉ có thể cầu cứu ba Lê.
“Con muốn kết hôn với Kiều Minh Anh sao?” ba Lê hỏi.
Lê Hiếu Nhật không trả lời, gật đầu, bàn tay bên người nắm chặt lấy tay Minh Anh để tiếp sức cho cô.
“Ba không phản đối, nhưng có một điều kiện.” Ba Lê nhìn anh và Kiều Minh Anh, trong mắt quả thực là sự chân thành.
Mẹ Lê kinh ngạc nhìn ba Lê, giống như đang nói ông sao lại có thể đồng ý chứ.
Lê Hiếu Nhật giống như đã biết điều kiện của ông là gì vậy, sắc mặt không đổi, lại từ chối thẳng thừng: “Con nói rồi, cho dù mọi người không đồng ý con cũng sẽ cưới cô ấy, không cần đưa ra điều kiện với con.”
Kiều Minh Anh khẽ ngẩng đầu lên nhìn Lê Hiếu Nhật, cô quả thực không ngờ đến Lê Hiếu Nhật sẽ vì cô làm như vậy.
Ba Lê và mẹ Lê hôm nay đến nhất định là để cầu xin cho Lê Ngữ Vi, ba Lê lấy điều kiện cho Lê Hiếu Nhật cưới cô để trao đổi với Lê Hiếu Nhật, chắc chắn là bởi vì Lê Ngữ Vi.
Theo cô thì ba Lê sẽ không phản đối cô và Lê Hiếu Nhật, chỉ có điều điều kiện này là tiện thể mà thôi.
“Hiếu Nhật.” Sắc mặt của ba Lê biến đổi: “Con phải suy nghĩ cho kĩ.”
Lê Hiếu Nhật híp mắt lại, anh có thể nhìn ra được ý cảnh cáo trong mắt của ba Lê, nhưng lại không hề quan tâm đến.
“Con còn có công việc cần xử lí nữa, hôm nay không có việc gì thì mọi người về trước đi.” Nói xong, anh kéo tay Kiều Minh Anh quay người đi vào trong thang máy bước lên lầu.
Sau khi Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh lên lầu, Lê Ngữ Vi hoàn toàn không thể nhịn được nữa, ôm mẹ Lê khóc to lên: “Mẹ, làm sao đây, anh ấy thật sự tức giận rồi.”
Sắc mặt mẹ Lê cũng không tốt, bị màn khóc lóc này của Lê Ngữ Vi khiến cho bà có chút phiền não, nhưng vãn an ủi cô: “Không đâu, anh con chỉ là bây giờ nhất thời tức giận mà thôi, đợi nó nguôi giận rồi sẽ không có chuyện gì đâu.”
Có sự bảo đảm của mẹ Lê, trong lòng Lê Ngữ Vi lúc này mới yên tâm hơn, cũng không sợ như vậy nữa.
Nhưng vừa nghĩ đến một mạng người vừa suýt nữa thì chết trong tay cô, cô lại cảm thấy hoảng sợ, cô cho dù tùy hứng thì cũng biết giết người là phạm pháp, không thể coi thường pháp luật.
Cho dù nhà cô giàu có, cũng không thể làm những chuyện như vậy được, một khi đã làm, cho dù được xóa sạch dấu vết, vẫn sẽ gắn với cô như hình với bóng hết cả một đời.
Lê Hiếu Nhật sau khi bảo chị Lâm mang đồ ăn lên lầu, Kiều Minh Anh liền không thể nhịn được ăn ngấu nghiến.