CHƯƠNG : ĐỪNG QUÁ HẠNH PHÚC!
Loại cảm giác sau khi dạ dày được lấp đầy, thật sự là quá hạnh phúc rồi!
Lê Hiếu Nhật sau khi ăn hết một bát cơm liền đặt bát xuống, Kiều Minh Anh lại vẫn đang ăn ngon miệng như cũ, không có ý dừng lại, cái miệng nhỏ chứa đầy đồ ăn, lông mày vì hài lòng mà cong cong, thật sự rất đáng yêu.
Tốc độ ăn cơm của cô cũng không phải là chậm, không lâu sau nửa số thức ăn trên bàn đã ở trong bụng cô, nhưng động tác gắp đồ ăn trong tay cô không hề chậm lại mà ngày càng nhanh hơn.
“Vi Vi đối với em như vậy, em có hận nó không?” một chân Lê Hiếu Nhật đặt ở mép giường, cằm đặt trên đầu gối, giọng nói trầm thấp quyến rũ.
Kiều Minh Anh nghe thấy anh hỏi vậy, cố gắng muốn nuốt hết thức ăn trong miệng xuống, nuốt mấy lần cô mới nuốt hết toàn bộ đồ ăn xuống, vừa gắp đồ ăn vào trong bát vừa nói: “Em từng nói rồi, không thể trách em ấy, đây đều là do em nợ em ấy.”
“Em có ý gì?” Lê Hiếu Nhật cau mày nhìn cô, trong lòng có chút ngạc nhiên, quả nhiên trong chuyện này có vấn đề, dẫn đến quan hệ giữa Kiều Minh Anh và Lê Ngữ Vi đột nhiên tan vỡ như vậy.
Chính là… năm năm trước anh và Kiều Minh Anh bởi vì một chút hiểu lầm mà Kiều Minh Anh đột nhiên rời đi.
Mọi chuyện phát sinh gần đây quá nhiều, Lê Hiếu Nhật còn chưa nghĩ kĩ vấn đề này, nếu như không nhanh chóng giải thích rõ ràng, sợ là nút thắt trong lòng Kiều Minh Anh này sẽ lại càng chặt hơn.
Tình yêu của bọn họ có thể không hoàn hảo, nhưng không thể có hiểu lầm.
“Anh còn nhớ lúc Vi Vi chín tuổi, từng mất tích một lần không?” Nhắc đến chuyện này trái tim của Kiều Minh Anh có chút trầm mặc, đồ ăn cũng không còn ngon nữa, nhưng nhìn mấy miếng thịt trong bát mình, lại cố gắng nhét vào trong miệng, miễn cưỡng ăn.
“Chính là lần đó, bọn em chơi trốn tìm không tìm ra em ấy, em ấy bị nhốt trong nhà kho một ngày một đêm, sau đó trèo từ cửa sổ ra ngoài mới được mọi người phát hiện ra.” Kiều Minh Anh tỉ mỉ hồi tưởng lại biểu cảm lúc Lê Ngữ Vi nói với cô những lời này.
Là hận thù, là thất vọng, còn có chút sợ hãi.
Một đứa trẻ chín tuổi trong tình huống như vậy chắc chắn sẽ rất sợ hãi, cộng thêm lúc ở nhà họ Tề, Kiều Minh Anh nghe được tiếng nước chảy.
Lê Ngữ Vi từng nói… muốn cô trải qua cảm giác đau khổ mà cô ấy từng phải chịu, cho nên mới nhốt cô vào trong căn nhà gỗ đó, sau đó, liền châm lửa…
Điều mà Lê Ngữ Vi nói, lẽ nào là châm lửa? Vậy thì kì lạ quá, lúc đầu khi bọn họ tìm thấy Lê Ngữ Vi, nhà kho cũng không bị cháy.
“Em phát hiện ra việc gì vậy?” ánh mắt Lê Hiếu Nhật sáng lên, tiếp tục hỏi.
“Vi Vi cô ấy… có khi nào có vấn đề gì đó về tâm lí không?” Kiều Minh Anh suy đoán, vừa cắn môi dưới vừa suy nghĩ một cách phiền não.
Ngay sau đó cô liền kể lại một lần mọi việc xảy ra ở nhà họ Tề lại với anh.
Nếu như âm thanh nước chảy trong căn phòng ở nhà họ Tề là do Lê Ngữ Vi làm ra, vậy thì cô có thể chắc chắn biết âm thanh này có thể khiến cho thần kinh của con người ta hoảng loạn.
Mà cô ấy tại sao lại biết những thứ này? Trừ phi… cô ấy cũng vì những điều này mà dẫn đến có vấn đề về tâm lí, cho nên mới bố trí cái đó ở trong phòng, muốn để thần kinh của cô hoảng loạn, dẫn đến sự tổn thương về mặt tinh thần.
Lê Hiếu Nhật cau mày nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu: “Không, Vi Vi từ trước đến giờ luôn rất bình thường, rất ít khi ốm, không thể nào lại có bệnh về tâm lí được.”
“Vậy anh có nhớ không, Vi Vi đi nước ngoài ba năm.” Kiều Minh Anh đặt đũa trong tay mình xuống, ngồi xuống bên cạnh Lê Hiếu Nhật nhìn anh.
“Ý em là, Vi Vi ra nước ngoài ba năm không phải để khuây khỏa mà để chữa bệnh tâm lí sao?” Lê Hiếu Nhật nhếch khóe môi cười, hiểu ý của cô.
Kiều Minh Anh gật đầu, cô đoán là như vậy, nhưng tình hình thực tế, còn phải điều tra mới rõ.
Nếu như Lê Ngữ Vi thật sự có bệnh tâm lí mới phải ra nước ngoài chữa trị, vậy thì thứ mà Kiều Minh Anh nợ cô ấy không phải là một hai điều nữa…
“Đợi đã, anh bảo Lê Tiến Dũng đi điều tra xem sao.” Lê Hiếu Nhật cầm điện thoại lên, đứng lên ra ngoài ban công, gọi điện thoại.
Lê Tiến Dũng bị Lê Hiếu Nhật phái đi điều tra sự việc, cho nên không ở bên Lê Hiếu Nhật.
“Vâng cậu chủ, trong năm phút nữa tôi sẽ gửi qua cho cậu.” Lê Tiến Dũng nhận được điện thoại của Lê Hiếu Nhật, liền lập tức dừng lại mọi việc trong tay, đi điều tra chuyện của Lê Ngữ Vi.
Lê Hiếu Nhật sau khi ngắt điện thoại thì lại quay về phòng ngủ, tùy ý ném điện thoại lên giường, sau đó đi đến phòng sách cầm máy tính bảng qua.
“Ký thuật máy tính của Lê Tiến Dũng rất tốt.” Kiều Minh Anh nhìn màn hình những con số mật mã dữ liệu trên màn hình máy tính, không khỏi cảm thán một tiếng.
Ký thuật sử dụng máy tính của Tiểu Bảo nhà cô cũng có tiêu chuẩn nhất định.
“Đúng rồi, bé con vẫn chưa biết chuyện em bị thương đúng không? Thời gian này sao không nhìn thấy bé con đâu vậy?” Kiều Minh Anh lúc này mới nhớ ra cả buổi tối không nhìn thấy Tiểu Bảo nhà cô, đến cả Đoàn Đoàn cũng không ra đón cô!
Chẳng lẽ lại chạy đi chơi cùng chị đẹp hay anh đẹp trai nào rồi?
“Bé con có việc ra ngoài cùng với Dạ Nhất rồi, bảo anh xin phép em hộ nó.” Lê Hiếu Nhật gõ nhanh trên bàn phím, sau đó điều chỉnh lại cỡ chữ của tài liệu cho phù hợp, đặt ở chính giữa.
“Xin phép? Em đồng ý bao giờ chứ?” Kiều Minh Anh buồn bực lầm bầm một tiếng, đây rõ ràng chính là hành động trước rồi báo cáo sau, tên nhóc thối này không có việc gì sao lại ra ngoài tản bộ, ba ngày liền không thấy bóng dáng, Đoàn Đoàn cũng không thấy đâu, con chó này thật là quá trung thành.
Bởi vì tin nó không lừa người khác thì thôi chứ không ai lừa được nó, nếu như không phải như thế thì Minh Anh đã lôi cổ nó về từ lâu rồi.
Huống chi còn có Đoàn Đoàn ở đó, Lê Hiếu Nhật giải thích qua với cô về “thân phận” của Đoàn Đoàn, ừm, dù gì không phải là một chú chó bình thường, bắt cóc cũng không thể lừa Tiểu Bảo được, hơn nữa Tiểu Bảo cũng có thể không nhất định sẽ bị bắt cóc lừa, cho nên cô có thể yên tâm.
Cô đi đến nhìn thấy trên màn hình máy tính một đống tài liệu báo cáo.
Cô càng nhìn càng kinh ngạc, mặc dù trên đó có rất nhiều thuật ngữ Kiều Minh Anh không hiểu, nhưng lại có thể từ mặt chữ hiểu được, tâm lí của Lê Ngữ Vi quả thực có vấn đề.
Ba năm đó cô ấy và mẹ Lê ra nước ngoài không phải là để cho tâm trạng khuây khỏa, mà là đi chữa bệnh.
Đến bây giờ, Kiều Minh Anh lại có cảm giác thà những chuyện này chỉ là dự đoán khi nãy của cô mà thôi.
Dùng tận ba năm Lê Ngữ Vi mới có thể thoát khỏi những cơn ác mộng đáng sợ kia trở lại cuộc sống như người bình thường, sự khó khăn trong đó có thể tưởng tượng được, có những người, còn không chăc chắn có thể bình phục sau ba năm.
Ít nhất ở điểm này, khiến nội tâm áy náy của Kiều Minh Anh được an ủi một chút.
“Cho nên, thật sự là em có lỗi với em ấy, anh không cần vì em mà quay lưng với em ấy, em ấy cũng là không còn cách nào khác mà thôi.” Kiều Minh Anh khổ tâm cười, có chút gượng gạo.
Nếu như, nếu như lúc đầu cô có thể cẩn thận một chút, phát hiện ra Lê Ngữ Vi bị kẹp sau giá sách, có thể là sẽ không xảy ra bi kịch như vậy.
Lê Ngữ Vi hận cô cũng là chuyện có thể hiểu được, không thể trách cô ấy.
Lê Hiếu Nhật nhẹ nhàng xoa đầu an ủi cô, bàn tay thô ráp ấm áp xoa xoa gương mặt cô, véo véo mấy cái mới nói: “Có muốn đi đâu đó chơi cho khuây khỏa không?”
“Đi đâu?” ánh mắt Kiều Minh Anh chớp mắt sáng lên, giống như hai ngôi sao sáng vậy, vô cùng lấp lánh.
“Em muốn đi đâu?”
Kiều Minh Anh nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, cô không có hứng thú lắm với việc ra nước ngoài chơi, chỉ có điều mấy năm gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, ra ngoài chơi cũng rất tốt.