CHƯƠNG : RỐT CUỘC ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ?
Vẻ ngoài của người này trông giống với cháu cố của ông cực kỳ, chắc có lẽ là ba của đứa nhỏ.
“Cậu là?” Ông cụ Đỗ hỏi.
Lê Hiếu Nhật lễ phép gật đầu, nhìn ông cụ đối với một ánh mắt tôn trọng tuyệt đối: “Chào ông, cháu là Lê Hiếu Nhật, là chồng của Kiều Minh Anh, là ba của Minh Quân.”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã đánh một đánh cho tâm tư yêu đương của không ít người con gái gia đình danh giá khi nhìn thấy Lê Hiếu Nhật ở hiện trường cho tan nát, càng quan trọng hơn hai người kia, một người là cô chủ nhà họ Đỗ, còn một người khác là cậu chủ nhỏ, sự chênh lệch này thì làm sao so sánh được? Ai dám giành chồng, giành cha của hai mẹ con này chứ?
Kiều Minh Anh cong cong môi, nụ cười tươi sáng ngọt ngào, đôi mắt long lanh cong thành vầng trăng khuyết, trong mắt đều là mật ngọt. Mặc dù là cô biết bọn họ cũng không có mối quan hệ thật sự, thế nhưng anh lại có thể nói như vậy ở trước mặt người nhà của cô đã đủ khiến cho cô có cảm giác an toàn.
“Cậu chính là cái người đàn ông đã để cho Anh Anh đau lòng, ở nước ngoài một mình nuôi dưỡng Nặc Nặc lớn lên?” Đỗ Lưu Tư nghe thấy lời nói của Lê Hiếu Nhật thì liền nhíu mày, nhưng mà tiếng nói của ông ấy rất nhỏ, ngoại trừ mấy người bọn họ thì những người khác cũng không có ai nghe được.
Sắc mặt của ông cụ Đỗ cũng lập tức căng cứng, ánh mắt hài lòng nhìn Lê Hiếu Nhật của ban đầu cũng đã chuyển thành lạnh lùng: “Có chuyện gì vậy?”
Kiều Minh Anh nhìn thấy tình huống đột nhiên lại thay đổi, vốn là đang nhằm vào Carola sao đột nhiên lại biến thành nhằm vào Lê Hiếu Nhật rồi? Huống hồ gì cô đã quyết định không nhắc đến chuyện của năm năm trước, nếu để cho ông nội biết được, nói không chừng sẽ phản đối bọn họ ở bên nhau.
Đỗ Lưu Tư đang muốn giải thích, lại nhìn thấy con gái nhà mình ném ánh mắt cầu cứu đến, trông rất đáng thương, lập tức liền không đành lòng, lời nói liền xoay chuyển: “Ba, vẫn nên giải quyết chuyện trước mắt cái đi đã.”
Ý chỉ chính là Carola.
Ông cụ Đỗ cũng không tiếp tục hỏi nữa, liền quay đầu lại nhìn về phía Carola: “Bà nói xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của ông ấy uy nghiên có lực, toàn thân trên dưới toát ra khí thế quyết đoán dọa người.
Carola nhịn không được mà run rẩy, ánh mắt lo lắng tìm kiếm bóng dáng của hai đứa con trai mình ở trong đám người, nhưng mà lại không nhìn thấy người nào. Đáng chết thật chứ, lúc này rồi mà hai đứa nó lại chạy đi đâu rồi?
“Ông chủ, cái này cũng không thể trách bà chủ được đâu, đều là do cái cô gái này, cô ta đã ra tay trước đó.” Lúc này Reese chạy tới, nhìn thấy bà chủ nhà mình trở thành mục tiêu công kích thì liền vội vàng ngăn ở trước mặt của bà ta.
Reese chính là giúp việc nữ mang đến từ nhà mẹ đẻ của Carola, đối với bà ta cực kỳ trung thành, đây cũng là một trong những nguyên nhân ở nhà họ Đỗ ngoại trừ ông cụ Đỗ và Đỗ Lưu Tư thì cũng không có ai dám ức hiếp Carola.
Carola lập tức như được nạp thêm sức mạnh, chỉ cần có Reese ở đây, cho dù bọn họ có muốn làm cái gì thì Reese đều sẽ gánh chịu giúp cho bà ta.
“Ngậm miệng lại, ai bảo cô dám làm càn ở trước mặt của cô chủ nhỏ.” Trong giọng nói của Đỗ Lưu Tư mang theo một sự tức giận, nếu như không phải từ nhỏ đã được dạy bảo đàng hoàng, chỉ sợ là ông ấy sẽ trực tiếp cho Reese một bạt tay.
Reese vừa bị ông ấy quát như thế, mặt mũi trắng bệch, thân thể càng run rẩy dữ dội, hai tay vốn đang ngăn cản ở trước mặt của Carola cũng không nhịn được mà để xuống.
Kiều Minh Anh cắn cắn môi dưới nhìn xung quanh, không biết là âm nhạc đã dừng lại từ lúc nào, những người ở xung quanh cũng đang dừng điệu nhảy tò mò nhiều chuyện mà nhìn bọn họ.
“Reese chính là nữ giúp việc của hồi môn của tôi, cũng chỉ là lo lắng cho chủ mà thôi. Ngược lại là cậu đó, tôi là người lớn hơn cậu, cậu lại lớn tiếng ở trước mặt của tôi như vậy là muốn làm cái gì?” Carola cũng không phải là người ăn chay, đối với Đỗ Lưu Tư càng mảy may không thèm khách khí, ngay cả sự thân thiết giả vờ ngày thường cũng đã bị sự khinh bỉ lấn át.
Đỗ Lưu Tư trào phóng cười một tiếng: “Bà hai muốn tính như thế nào thì là chuyện của bà, Reese đã là người giúp việc của bà rồi, vậy thì Reese lại vô lễ đối với con gái của tôi như vậy, hẳn cũng phải do chính bà hai dạy bảo.”
“Cậu!” Carola vừa định đánh trả, ông cụ Đỗ lại nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đủ rồi đó.”
Carola lập tức liền im lặng, ngay cả những tiếng bàn tán ầm ĩ ở hiện trường cũng dần dần yên tĩnh trở lại, ông cụ Đỗ cảnh cáo mà liếc nhìn Carola, tiếp theo là nhìn về phía Kiều Minh Anh: “Anh Anh, con nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Minh Anh a một tiếng, tâm tư đang suy nghĩ vẩn vơ lập tức bị kéo lại, đôi môi hồng hào giật giật, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo liền lập tức trở nên tủi thân, trong đôi mắt lại ngấn nước.
“Ông nội, chuyện là như thế này…” Kiều Minh Anh trông có vẻ cực kỳ không tình nguyện mà kể lại những chuyện đã xảy ra một lần, vẻ mặt oan ức khiến cho người ta nhìn thấy đã cảm thấy đau lòng, không đành lòng mà quá hung dữ đối với cô.
Nhưng mà những người quen thuộc với Kiều Minh Anh thì đều biết được cô đây là đang giả vờ.
Kiều Tiểu Bảo và Lê Hiếu Nhật yên lặng liếc nhìn nhau, sau đó lại che khuôn mặt nhỏ nhắn không muốn nhìn tiếp nữa, mami ơi, mẹ như này thật sự quá đáng sợ, cục cưng hơi sợ rồi đó.
Sắc mặt của Đỗ Lưu Tư càng ngày càng kém, nhất là lúc nghe thấy Liễu Lan bị xúc phạm, hai tay đang để xuôi ở bên người phút chốc nắm chặt lại thành quyền, trong ánh mắt đang mang theo ngọn lửa giận đùng đùng, nhìn chằm chằm vào Carola đang cố gắng giả bộ bình tĩnh.
Sau khi Kiều Minh Anh nói xong thì thông minh ngậm miệng lại, đứng ở bên cạnh của Lê Hiếu Nhật không nói gì thêm nữa.
Ông cụ Đỗ trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng mới nhìn Carola, giọng nói nặng nề: “Bà đi theo tôi đến đây.”
Trong nháy mắt biểu cảm của Carola liền nứt toạt, toàn bộ nhà họ Đỗ, người mà khiến cho bà ta cảm thấy e ngại nhất đó chính là ông cụ Đỗ.
Sau khi nói xong câu đó, ông cụ Đỗ liền đi ra ngoài, sau đó bước lên cầu thang. Carola suy nghĩ một chút, cuối cùng mới miễn cưỡng đi theo.
“Mami.” Kiều Tiểu Bảo đi đến bên cạnh của Kiều Minh Anh, ăn ý ném cho cô một ánh mắt tuyệt vời.
Kiều Minh Anh đang muốn đưa tay ra xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, Đỗ Lưu Tư liền đi đến bên cạnh của Lê Hiếu Nhật, nhìn Lê Hiếu Nhật vài giây rồi trầm giọng mở miệng nói: “Cậu đi theo tôi.”
Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu, đôi môi mỏng mấp máy, sau đó đưa tay ra vuốt vuốt tóc của Kiều Minh Anh, cho cô một ánh mắt không có chuyện gì cả rồi cất bước rời đi.
“Mami, ông ngoại tìm daddy có phải là do bởi vì chuyện đó không vậy.” Kiều Tiểu Bảo lôi kéo tay của Kiều Minh Anh, đi theo cô đến vị trí ở bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Kiều Minh Anh gật gật đầu, tám chín phần mười thì chính là chuyện đó. Ba của cô vẫn luôn vì chuyện này mà rất bất mãn với Lê Hiếu Nhật, còn chưa gặp Lê Hiếu Nhật thì đã có khúc mắc đối với anh rồi, chỉ là không biết Lê Hiếu Nhật sẽ giải thích như thế nào với chuyện đó thôi.
Kiều Tiểu Bảo nhìn bộ dạng ngớ người của Kiều Minh Anh, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra, có chút do dự không biết là có nên nói hay là không. Cuối cùng, trong lòng đấu tranh một hồi vẫn là nó ra khỏi miệng: “Mami à… thật ra trong một lần mà mami bị bắt cóc đến hòn đảo đó, cục cưng đã nói cho daddy biết nguyên nhân năm năm trước tại sao mami lại rời khỏi rồi.”
Hả?
Hả?!
Khóe miệng của Kiều Minh Anh co giật mấy lần, ánh mắt nhìn về phía Kiều Tiểu Bảo mang theo chút bất đắc dĩ.
Thằng nhóc thối ơi là thằng nhóc thối, có đứa con nào đào hố cho mami giống như con không?
Nghĩ đến chuyện này thì Kiều Minh Anh đã cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, vô thức cắn chặt cánh môi. Lê Hiếu Nhật đã biết từ lâu mà còn có thể bất động thanh sắc sớm chiều ở chung với cô, thậm chí ngay cả một chút cũng không hề biểu hiện ra ngoài rằng anh đã biết.