CHƯƠNG : THẬT SỰ LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG ÂM HIỂM
Thật sự là một người đàn ông âm hiểm, ngay cả cô cũng không thể phát hiện chút nào, rốt cuộc là anh đang suy nghĩ cái gì vậy?
Vốn tưởng rằng đã hiểu anh rất sâu sắc, nhưng mà bây giờ Kiều Minh Anh mới hoảng hốt phát hiện ra, hình như là không phải như vậy.
“Mami, ông ngoại có thể nào ép buộc daddy không cần chúng ta nữa hay không.” Kiều Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to, tò mò hỏi.
Kiều Minh Anh không nói mà đưa tay vuốt vuốt tóc của nhóc, thật sự khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó, không phải là loại tình tiết như thế này được sẽ xảy ra trên người của nữ chính ở trong phim truyền hình hay sao?
Một nhân vật cao cấp như là boss lớn như Lê Hiếu Nhật, hay là thôi đi.
“Cục cưng à, con suy nghĩ nhiều quá rồi đó, nhanh lên lấy đồ ăn cho mami đi, mami đợi con ở đây.” Kiều Minh Anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, sau đó cười hì hì nói.
“Mami, mami nhà của người ta đều là mami đi lấy đồ ăn chăm sóc cho con giống như là tiểu tổ tông vậy đó.” Gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Tiểu Bảo nhăn lại, cố ý oán giận nói.
Kiều Minh Anh lại nhẹ nhàng liếc nhìn bé một chút, sau đó ngồi xuống ở trên bệ cửa sổ: “Nhà của chúng ta là ngoại lệ.”
“…” Kiều Tiểu Bảo chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh mà đi lấy đồ ăn cho cô.
Trải qua chuyện vừa nãy, sự hiểu biết của mọi người đối với Kiều Tiểu Bảo đã được làm mới một lần nữa, cộng với dáng dấp của nhóc vốn đẹp trai đáng yêu, đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Kiều Tiểu Bảo bước đến bên cạnh bàn được đặt rất nhiều đồ ăn, cầm một cái dĩa rồi chọn lấy món ăn mà mami của mình thích ở trên đó.
“Xin chào.” Một giọng nói lanh lảnh phá vỡ suy nghĩ của Kiều Tiểu Bảo, đã phá vỡ hết tất cả các kế hoạch chọn đồ ăn ngon ở trong đầu của nhóc.
Kiều Tiểu Bảo mấp máy cái miệng nhỏ, sau đó quay đầu lại nhìn một cô gái nhỏ ở trước mặt đang mặc một bộ váy công chúa màu hồng với mái tóc dài được tô điểm thêm mấy vật trang sức sáng lấp lánh, lịch sự gật đầu nói: “Xin chào.”
“Tôi tên là Emma, rất hân hạnh được biết cậu.” Emma nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đẹp trai của Kiều Tiểu Bảo, trong mắt không ngừng toát ra những bong bóng màu hồng, duỗi ra bàn tay nhỏ nhắn mang theo găng tay màu hồng phấn, muốn bắt tay cùng với nhóc.
Kiều Tiểu Bảo cũng không từ chối mà là đưa tay ra, nắm một chút liền lấy ra rồi tiếp tục đi lựa chọn đồ ăn.
Emma thấy nhóc dường như cũng không thích nói chuyện, có chút không vui vẻ, sau đó đi đến bên cạnh của nhóc nhìn nhóc chọn lựa.
“Sao cậu lại muốn tự mình làm vậy chứ, tại sao lại không gọi nhân viên phục vụ đến làm giùm?” Emma không hiểu nhìn động tác thuần thục của nhóc, giống như là đã làm trăm nghìn lần rồi vậy.
Một cậu chủ nhỏ của một gia tộc tại sao lại làm chuyện này chứ? Emma rất không hiểu.
“Cái này là do mami của tớ muốn ăn.” Mặc dù là Kiều Tiểu Bảo không muốn phải phản ứng lại cô gái nhỏ này, thế nhưng lại từ chối câu hỏi của một cô gái nhỏ đặt ra thì đó chính là một hành động cực kỳ không lịch sự, thế là liền trả lời.
Nhóc không thích phải nói chuyện với mấy cô bé nhà danh giá như thế này, bọn họ đều quá yếu ớt, thấy chuyện gì cũng khóc, nhóc thích nhất chính là người giống như mami vậy.
“Tại sao mami của cậu lại không tự mình đến làm, chẳng lẽ là mami của cậu không có tay hả?” Emma hiếu kỳ tiếp tục đặt câu hỏi cho Bảo Bảo.
Nhưng mà Kiều Tiểu Bảo vẫn luôn không thích có ai đó bất kính đối với mami của thằng bé, nghe nói như vậy thì nụ cười quý ông lịch sự trên mặt cũng nhanh chóng thu liễm lại, nhìn cô bé một cái, sau đó bưng dĩa đầy thức ăn quay người muốn đi khỏi.
“Tôi thích.”
Emma sờ cái mũi nhỏ nhắn không nói gì, còn chưa thân thiết được với Kiều Tiểu Bảo cậu chủ nhỏ của nhà họ Đỗ, lập tức có chút tức giận nhìn bóng lưng của Kiều Tiểu Bảo rồi dùng sức dậm chân.
“Đi lâu như vậy à? Đi tán gái hả?” Kiều Minh Anh ở trên bệ cửa sổ cũng đã có chút buồn ngủ, vừa nhìn thấy dĩa ở trong tay của Kiều Tiểu Bảo, cơn buồn ngủ liền lập tức bay đi xa.
Cô đưa tay nhận lấy dĩa, xiên một miếng bánh mousse việt quất vào miệng, thật sự khiến cho người ta nhìn thấy mà cảm thấy thèm ăn.
“Mới không phải đâu, hồi nãy con bị một đứa nhóc ngăn cản lại đó.” Kiều Tiểu Bảo mím mím cái miệng nhỏ, hai tay vòng quanh ngực, bộ dáng ông cụ non quả thật đáng yêu đến bùng nổ, không hề có một chút tự giác nào là mình cũng là con nít.
Kiều Minh Anh cười khúc khích, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc rồi nhét vào trong miệng của nhóc một cuộn Như Ý: “Con cũng là một đứa nhỏ mà, giả làm người lớn làm chi chứ.”
Kiều Tiểu Bảo muốn phản bác lại, thế nhưng trong miệng lại bị nhét đầy đồ ăn, căn bản cũng không có chỗ chừa cho nhóc nói chuyện.
Trong nháy mắt, tâm trạng của Kiều Minh Anh liền trở nên tốt đẹp, trong lòng cũng không còn suy nghĩ nào khác, chỉ còn lại đồ ăn.
Vị trí này có thể nhìn thấy được một phân nữa khung cảnh của Paris, tất cả đều giống như được phủ một ánh sáng màu vàng, Paris vào ban đêm còn đẹp hơn là so với ban ngày.
Kiều Minh Anh cắn một miếng bánh gato ở trên cái dĩa rồi nhìn ra bên ngoài, làn gió mát lạnh thổi đến xen lẫn cùng với hương hoa nhàn nhạt trong không khí phả vào trong mặt, để cho cô cảm thấy thoải mái đến híp mắt lại.
Ở đây còn có thể nhìn thấy được mặt hồ ở phía đối diện, yên tĩnh trầm lặng.
Ánh mắt của Kiều Minh Anh dao động, lại dừng lại ở một chỗ nào đó.
Có một người đàn ông đang đứng giữa ở khu vườn trong đài phun nước… Sao lại giống với Lục Cung Nghị như vậy?
Kiều Minh Anh híp mắt lại với ý định muốn nhìn rõ thêm một chút, lại chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của bóng lưng trông rất giống với Lục Cung Nghị, trước mặt của anh ta còn có một người khác, ánh đèn đường cách bọn họ quá xa, cho nên Kiều Minh Anh cũng không nhìn thấy được rõ ràng.
Cô quay đầu lại đưa tay ra với Kiều Tiểu Bảo, kéo nhóc đến bên cửa sổ: “Cục cưng con nhìn xem, người kia có phải là ba nuôi của con không vậy?”
Kiều Tiểu Bảo tò mò nhìn theo phương hướng mà Kiều Minh Anh đang chỉ, lại không nhìn thấy gì cả, đừng nói là Lục Cung Nghị, ngay cả một cái bóng cũng không có.
“Mami, mẹ là muốn hỏi cục cưng cái đèn đường kia có giống với ba nuôi không á hả?” Kiều Tiểu Bảo xấu hổ: “Ở đây là nước Pháp mà, sao ba nuôi lại ở chỗ này được chứ?”
“Ba nuôi cũng đến nước Pháp mà, lúc mà chúng ta đi đến trang viên của nhà họ Đỗ, người đến tìm mẹ chính là ba nuôi đó.” Một lớp sương mờ ảo dần dần xuất hiện trong đôi mắt long lanh của Kiều Minh Anh, khiến cho người ta khó có thể nhìn ra được cô đang suy nghĩ cái gì.
Kiều Tiểu Bảo hơi há cái miệng nhỏ ra, rồi lại nhìn ở dưới lầu, nhưng mà vẫn không nhìn thấy gì cả.
Thật ra thì trong lòng của nhóc đã có một khúc mắc từ lâu lắm rồi, chỉ có điều là không biết có nên chứng thực một chút hay không?
Kiều Minh Anh cảm thấy người kia trông rất giống với Lục Cung Nghị, nhưng mà không thể xác định được chính xác là Lục Cung Nghị, hơn nữa lúc nãy cũng không nhìn thấy anh ta ở bên trong, cho nên có thể là do cô đã nhìn lầm rồi.
…
Bữa tiệc tổ chức mãi đến ba giờ sáng mới kết thúc, bởi vì thời gian đã rất muộn, cộng thêm việc ông cụ Đỗ muốn bồi dưỡng tình cảm ông cháu với Kiều Tiểu Bảo nhiều thêm một chút, Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật cũng không đành làm trái ý của ông cụ, nên cũng ở lại.
Nhưng mà Đỗ Lưu Tư lại không lựa chọn ở lại mà là trực tiếp trở về trang viên nhà họ Đỗ, cái này khiến cho ông cụ Đỗ lại cảm thấy chua xót trong lòng.
Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật đi vào căn phòng mà ông cụ Đỗ đã cố ý cho người chuẩn bị cho bọn họ, sau khi tắm rửa thì liền dự định nghỉ ngơi.
Thế nhưng Kiều Minh Anh có làm như thế nào cũng không thể ngủ được, cô tò mò ba của mình đã nói cái gì với Lê Hiếu Nhật, cô tò mò đến nỗi đầu cũng sắp muốn nổ tung.
Nhưng mà Lê Hiếu Nhật lại không hề có một chút dấu hiệu buông lỏng nào, thật giống như là căn bản không nhìn thấy được đôi mắt đang tràn đầy nghi vấn và tò mò của cô, tinh thần rất bình tĩnh mà cầm quyển sách đọc.
Trời ơi, sao có ai có thể bỏ qua được đôi mắt đáng yêu của cô cơ chứ!
Kiều Minh Anh cũng muốn lấy quyển sách ở trong tay của anh mà vứt đi, nhưng đáng tiếc là tên trộm này lại không có sự can đảm, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh.