CHƯƠNG : KHIẾN ANH CẢM THẤY XA LẠ
Chiêu này vẫn rất có ích.
Quả nhiên, Tô Thành Nghiêm vừa nghe thấy tiếng động vang lên, rồi nhìn thấy Lâm Hạnh Nhi nằm rũ rượi trên mặt đất, máu me chảy đàm đìa trên trán bèn lập tức chạy đến ngay.
Tô Thành Nghiêm đỡ Lâm Hạnh Nhi dậy, ánh mắt anh ta vẫn lạnh lùng: “Sao phải làm như vậy?”
Lâm Hạnh Nhi yếu ớt tựa người vào lòng Tô Thành Nghiêm, một bàn tay níu lấy áo vest của anh ta rồi nói bằng giọng tủi thân: “Cho dù em có làm vậy thì cũng đã là quá khứ rồi, Thành Nghiêm, anh tin em đi, bây giờ em chỉ có một mình anh thôi.”
Ánh mắt Tô Thành Nghiêm xao động, người phụ nữ trong lòng ngực đã đỡ dao cho anh, cứu anh, anh không thể nào quên đi tình nghĩa của cô ấy.
Nhưng những gì xảy ra trong ngày hôm nay lại khiến cho Tô Thành Nghiêm thấy mông lung.
Người anh ta yêu là Lâm Hạnh Nhi, nhưng lúc mọi thứ diễn ra, mặc dù anh không thể chấp nhận, nhưng trong lòng chẳng thấy đau đớn là bao.
Đã nhiều năm như vậy, anh có thật sự hiểu cô không? Cô ấy có giống như trong tưởng tượng của anh hay không?
Không ngờ người phụ nữ bất chấp tất cả để chặn cho anh một dao, lại khiến cho anh cảm thấy xa lạ? Lại muốn bỏ trốn như thế?
“Thành Nghiêm, anh không thể bỏ mặc em được, anh đã quên rồi sao, nó, để lại vì anh đấy.” Lâm Hạnh Nhi cầm tay Tô Thành Nghiêm rồi đặt lên bụng mình.
“Anh không thể nghi ngờ tấm lòng của em…” Lúc nói xong câu này, Lâm Hạnh Nhi đã ngất đi, cảm thấy hơi thê lương.
Tô Thành Nghiêm nhíu mày thật chặt, vị trí ấy, chính là nơi đã để lại vết sẹo, thay anh đỡ một dao trong hồi năm ấy.
Anh ta không do dự nữa mà bế Lâm Hạnh Nhi lên, đi thẳng ra ngoài, nhà họ Tô và nhà họ Lâm đều cảm thấy không yên tâm, người trong nhà họ Lâm cũng đi theo, người nhà họ Tô ở lại xử lý hiện trường.
Buổi tiệc đính hôn lại tan rã trong không khí mất vui như thế, một gia đình có gia phong nề nếp như nhà họ Tô sẽ không thể chấp nhận được một người con dâu vô liêm sỉ như thế.
Kiều Tiểu Bảo và Dương Ly đã ngồi trong xe đợi Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật, hai người vừa mới làm chuyện xấu xong, bây giờ trong lòng đang cảm thấy hết sức vui vẻ.
“Dương Ly, xem ra Tô Thành Nghiêm vẫn không nỡ bỏ người phụ nữ ấy.” Kiều Tiểu Bảo nằm dài lên khung cửa sổ, vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Thành Nghiêm ôm Lâm Hạnh Nhi đi ngang, bèn quay sang nói với Dương Ly.
Cơ thể Dương Ly từ trên xuống dưới chỉ viết đúng một chữ: Sướng.
Có lẽ Lâm Hạnh Nhi không ngờ rằng quả báo lại đến nhanh như thế, cô ta thật sự cho rằng cô thích Tô Thành Nghiêm thì có thể khiến cho Tô Thành Nghiêm trở thành điểm yếu chí mạng của cô, nhưng cô ta lại quên mất rằng, muốn thích một người thì phải có lòng dũng cảm mới được.
Tô Thành Nghiêm mà cô yêu thương chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi, đến lúc tỉnh chỉ đành tan rã.
“Không có liên quan gì đến chúng ta cả thực chất chỉ cần không đụng đến dì thì dì sẽ không nhẫn tâm đến vậy đâu.” Dương Ly vừa lướt facebook vừa trả lời cậu bé, cuối cùng cô tắt fb đi, mở mess lên.
Kiều Tiểu Bảo im lặng ghi nhớ câu này, có đụng chạm đến ai cũng không được đụng chạm đến phụ nữ, đáng sợ quá, nói không chừng lúc nào đó giết luôn cả bạn, khiến cho bạn trở tay không kịp.
“Nhưng mà Dương Ly này, sao dì lại biết đến mấy tấm hình đó thế?” Kiều Tiểu Bảo tò mò quay đầu nhìn cô, theo như những gì cậu bé biết, Dương Ly vẫn luôn sống trong nước C, đâu có xuất ngoại, sao lại biết được cô ấy có người đàn ông khác kia chứ?
Dương Ly bấm vào avatar của Tịch Tranh rồi gõ vài con chữ, sau khi nghĩ một một lúc lại xóa nó đi, cứ làm thế mấy lần, cuối cùng vẫn không
“Dì Dương?” Kiều Tiểu Bảo cất tiếng gọi cô.
“Cái gì?” Đến bây giờ Dương Ly mới sực tỉnh táo lại, cô nhớ đến câu hỏi ban nãy của Kiều Tiểu Bảo, bèn giải thích: “Lâm Hạnh Nhi là một người phụ nữ không chịu được cô đơn, không thể nào đợi một người đàn ông lâu đến thế được.”
“Trước kia dì đã từng nhìn thấy vài tấm mình cô ta đăng trong vòng bạn bè, mà tấm kính thủy tinh sau lưng cô ta lại phản chiếu bóng dáng của một người đàn ông, dì mới nghĩ rằng không phải cô ta có người đàn ông nào đó bên nước ngoài chứ?”
Chỉ có điều người tìm tấm hình là Kiều Tiểu Bảo, cô chỉ cung cấp manh mối mà thôi.
Kiều Tiểu Bảo gật đầu, trong lòng lại cảm thấy người phụ nữ này thật đáng sợ, có thể tìm ra một người khác thông qua tấm kính thủy tinh, còn kêu cậu tìm tấm hình đó nữa chứ, thật là…
Không thể đụng chạm đến được!
Dương Ly nở nụ cười xấu xa, nếu như đã chọc giận cô thì cô không thể không báo thù được, có thù tất báo mới đúng là con gái.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật đã đi đến một bên xe, cô mở cánh cửa ra rồi ngồi vào trong.
“Cục cưng, qua đây.” Kiều Minh Anh ngồi trên ghế phó lái, rồi chìa tay về phía Kiều Tiểu Bảo.
Kiều Tiểu Bảo nhìn Dương Ly với vẻ tủi thân, lần này xong đời rồi, mẹ đã biết là cậu bé làm rồi.
“Mẹ ơi, hôm nay mẹ đẹp quá, vừa nhìn đã thấy mẹ đúng là một người mẹ dịu dàng và lương thiện.” Kiều Tiểu Bảo được Kiều Minh Anh ôm vào trong lòng, còn chưa đợi cô nói năng tiếng nào, cậu bé đã nhanh nhảu khen ngợi cô trước.
Lê Hiếu Nhật cảm thấy buồn cười tước hành động của cậu bé, anh nhếch môi mở nụ cười quyến rũ.
Kiều Minh Anh cũng nở nụ cười hết sức niềm nở với Kiều Tiểu Bảo, bàn tay nhỏ nhắn của cô véo vào gương mặt cậu bé: “Sao thế, ý con là bình thường mẹ không dịu dàng và lương thiện chứ gì?”
Kiều Tiểu Bảo xịu mặt xuống, cọ vào mặt cô hòng lấy lòng: “Ai nói chớ, ngày nào mẹ cũng xinh đẹp dịu dàng và lương thiện hết!”
“Ồ ha, nhóc con cũng biết cách khen ngợi người ta quá ha, nói đi, muốn chết như thế nào, lựa một cách.” Kiều Minh Anh bừng bừng hứng thú muốn trêu chọc bánh bao nhà mình, cô nhấc cằm cậu bé lên rồi cất tiếng hỏi.
Nhưng Kiều Tiểu Bảo thật sự chẳng sợ cô chút nào, chỉ cần nương theo lời cô nói cho xong là được rồi, không ngờ vẫn còn muốn trêu chọc cậu bé nữa kia à,
Bánh bao dễ chọc thế sao?
“Mẹ, con chán mẹ ghê.” Kiều Tiểu Bảo nhìn Kiều Minh Anh với ánh mắt chê bai, rồi sau đó cậu bé bò ra khỏi lòng ngực cô, leo ra hàng ghế sau.
“Nhóc con, ngứa da đúng không? Kiều Minh Anh nhếch môi, nếu như không phải ở trên xe thì cô nhất định sẽ đánh vào mông của cậu bé!
“Chỉ có điều nói gì thì nói, Dương Ly, cậu làm như thế hình như chẳng được một chút lợi ích nào đâu, hời cho bọn họ quá.” Kiều Minh Anh quay đầu lại, nhìn gương mặt tươi cười của Dương Ly rồi tấm tắc vài câu.
Trước ngày hôm nay, Kiều Minh Anh còn thử nghĩ ngợi xem Dương Ly có làm gì vào buổi lễ đính hôn của bọn họ hay không, nhưng cô lại không ngờ rằng cô ấy lại dùng cách thức thô bạo và đơn giản đến thế.
“Minh Anh à, rốt cuộc đến khi nào thì cậu mới thông minh lên một chút hả?” Dương Ly gõ một hàng chữ, xốc dũng khí, cuối cùng vẫn gửi đi.
Dương Ly vừa mới nói dứt lời, chợt cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình, cho dù cô cúi đầu thì vẫn có thể nhận biết được một cách rõ ràng.
“ui, hai người cứ xem như tôi chưa nói gì đi là được…” Dương Ly cảm thấy mất tự nhiên trước ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm đó, cô rụt người sang một bên để làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Lê Hiếu Nhật lạnh lùng quay đầu đi, nhìn thẳng về con đường phía trước.
Kiều Minh Anh bĩu môi, hừ một tiếng, cô gái chết bằm, không ngờ lại dám chê bai trí thông minh của cô.
“Giữa tháng sau là đến sinh nhật cậu rồi, Tịch Tranh vẫn chưa xuất hiện sao?” Kiều Minh Anh nở nụ cười xấu xa rồi nhìn gương mặt chợt sa sầm của Dương Ly qua kính chiếu hậu.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng mà con gái khi đã mang thù ấy à, thì nhất định phải trả thù ngay mới được.
Nghe câu nói này, Dương Ly không khỏi nhìn xuống màn hình điện thoại, Tịch Tranh vẫn không trả lời, nhất thời cô ấy hơi ủ rũ.