CHƯƠNG : CHIẾC NÓN XANH MƠN MỞN
Kiều Minh Anh nở nụ cười gian xảo, cô biết ngay mà, cô gái chết bằm này cứ lải nhải mình không thích Tịch Tranh, chỉ xem Tịch Tranh là bạn thôi, phì!
Không thích à? Thế ngày nào cũng nhìn avatar mess của người ta chăm chú làm chi? Ăn no rửng mỡ hả?
Lê Hiếu Nhật hơi nghiêng đầu sang, nhìn thấy nửa gương mặt rạng rỡ của Kiều Minh Anh, nụ cười của cô xán lạn và chói mắt như ánh dương, đôi mắt long lanh nước, đôi môi mỏng hơi mím lại, làn da trắng như sứ không một tì vết, sạch sẽ vô cùng.
Hình như trái tim của anh bị thứ gì đó đập mạnh vào, khiến trái tim anh đập thình thịch, rồi sau đó, anh nở nụ cười dịu dàng như thể mình được hứng ánh sáng rực rỡ sáng sủa xinh đẹp nhất trên thế gian.
Nhưng chỉ tiếc là Kiều Minh Anh lại ngây ngốc bỏ lỡ mất, còn vui vẻ ngâm nga một khúc ca khi bắt nạt được Dương Ly.
Mặc dù buổi lễ đính hôn đã trôi qua hai ngày, nhưng báo đài vẫn đưa tin rầm rộ như cũ, cô chiêu của nhà họ Lâm đã cho cậu chủ nhà họ Tô một chiếc nón xanh mơn mởn trong buổi lễ đính hôn, chuyện này gần như đã lan truyền trong khắp thành phố Anh, ai ai cũng biết, đồng thời còn là một trong những nguồn tư liệu để mọi người bàn tán trong buổi cơm.
Ba Tô và mẹ Tô còn cảm thấy kinh ngạc và giận dữ hơn nữa, bọn họ cắt đứt mọi nguồn tài nguyên của nhà họ Lâm, đến dự án hợp tác đang tiến hành cũng bị ép phải ngừng lại, ba Tô ngăn cấm không cho Tô Thành Nghiêm và Lâm Hạnh Nhi qua lại với nhau nữa, thậm chí còn cấm cửa Tô Thành Nghiêm, cho đến bây giờ thì ngọn lửa giận của ông ta vẫn còn chưa dập tắt.
Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến, cùng với Lê Hiếu Nhật không giống nhau, mặc dù nói Lê Hiếu Nhật là người thừa kế gia nghiệp nhưng kể từ lúc CR đổi tên thì thì hơn một nửa sự nghiệp đều do một tay anh gầy dựng nên, không chỉ ở nước C mà đến cả nước ngoài, anh cũng có địa vị và quyền lực nhất định, anh là một người đàn ông không được phép xem thường.
Nhưng mà người lớn trong nhà họ Tô và họ Đặng đều không yên tâm giao lại tài sản cho con trai mình, Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến vốn là cậu ấm nhà giàu, cũng có địa vị nhất định ở CR, mặc dù không thường xuyên xuất hiện nhưng chức vị của bọn họ đều là tổng giám đốc đổ lên.
Đặng Chiến không có bạn gái, chỉ đành chạy qua chỗ Lê Hiếu Nhật ăn chực mỗi ngày, ngày nào cũng bị chê bai.
Kiều Minh Anh vẫn đi làm, Kiều Tiểu Bảo vẫn đi học, cuộc sống của họ bình bình đạm đạm, không có chút sóng gió gì.
Sau khi thiết kế áo cưới cho Tần Tâm Nhi và Tề Hưu, Kiều Minh Anh rất ít khi nhận lời hẹn trước, cũng không thiết kế áo cưới cho bất kỳ ai nữa mà chỉ lo chuẩn bị cho bản thiết kế của buổi trình diễn thời trang của CR vào mùa đông.
Nhưng nào ngờ người đến tìm cô lại là người quen.
“Muốn hẹn cô Kiều đi ăn mà khó ghê, bởi thế chúng tôi chỉ có thể đến tận nhà tìm cô mà thôi.” Là Tần Tâm Nhi và Tề Hưu, người chồng chưa cưới của cô ấy.
Tần Tâm Nhi cầm một hộp quà tinh tế trong tay, nụ cười của cô ấy rất dịu dàng nhưng lại pha lẫn với vẻ áy náy.
Gương mặt Tề Hưu lại lộ ra vẻ lúng túng, vẻ kiêu ngạo trên gương mặt anh ta vẫn khiến cho người khác chán ghét như thế.
Kiều Minh Anh nhìn bọn họ là lờ mờ đoán được họ đến đây là vì mục đích gì. Cô cũng không làm cao, chỉ đứng dậy mời bọn họ ngồi: ‘Cô Tần nói đùa rồi, bây giờ tôi chỉ không nhận đơn đặt trước nữa, hy vọng hai người thông cảm.”
Tần Tâm Nhi và Tề Hưu đưa mắt nhìn nhau, cô ta bèn nắm tay Kiều Minh Anh, nói lời xin lỗi với cô: “Chúng tôi biết rằng hôm ấy mình làm vậy là sai, hy vọng cô tha thứ cho chúng tôi.”
“Không có gì mà tha thứ hay không cả, cô Tần muốn nói gì thì chứ nói đi.” Kiều Minh Anh lạnh nhạt rút tay mình về, rổi nở nụ cười dửng dưng.
Nếu như xin lỗi mà có ích thì cần cảnh sát để làm gì?
Bảo cô thiết kế quần áo cho loại người này thì “Kiều Minh Anh tuyệt đối không làm được.
“Chuyện là thế này, đồ cưới mà cô Kiều thiết kế cho bọn tôi đều được mọi người khen ngợi, rất nhiều người hỏi tôi đã may ở đâu thế. Nhưng trước giờ bọn tôi vẫn không tìm được cô, cho đến hôm nay mới có thể gặp được cô nên lễ phục trong buổi tiệc cưới của chúng tôi, có thể làm phiền cô hay không?” Tần Tâm Nhi nở nụ cười ngại ngùng, đến cô ta cũng không ngờ mấy bộ đồ cưới lại đem đến hiệu quả tốt như vậy, không có người nào đến tham dự mà không xuýt xoa khen ngợi, khiến cho cô ta cười suốt từ lúc bắt đầu cho đến tận lúc kết thúc buổi đính hôn, nhận được không ít ánh mắt hâm mộ.
Nếu như lúc trước cô ta biết được rằng bộ váy cưới mà Kiều Minh An thiết kế được yêu thích như thế, cô ta sẽ không để cho Tề Hưu nhốt cô lại, làm thế chẳng phải đắc tội người ta một cách nặng nề rồi ư?
Hơn nữa bọn họ cũng không biết rằng tổng giám đốc trong tập đoàn CR lại bảo vệ cô như thế, lúc phát hiện Kiều Minh Anh mất tích, suýt nữa anh ta đã lật tung cả nhà họ Tề ra rồi, lần này bọn họ mới nhận ra rằng thiết kế sư có tên Kiều Minh Anh này có địa vị rất quan trọng trong lòng Lê Hiếu Nhật.
Chứ bằng không anh ta sẽ không vì cô mà đắc tội cả hai nhà Tề, Tần.
Gương mặt xinh xắn thanh lịch của Kiều Minh Anh vẫn giữ nụ cười mỉm, không hề để lộ ra chút phản đối nào, nhưng cô đang thầm mắng bọn họ xối xả trong lòng, loại người quái gì thế này, cô có lòng tốt chỉnh sửa áo cưới cho bọn họ, nhưng không ngờ chẳng nhận lại được một câu cám ơn mà bị bắt nhốt, bị Lê Ngữ Vi bắt cóc, suýt chút nữa đã mất đi luôn cái mạng nhỏ này. Bây giờ bọn họ lại còn mắt mũi đến nhờ cô thiết kế áo cưới cho mình à?
Ha ha, mẹ kiếp!
“Xin lỗi, cô Tần, tôi không thể nhận bất cứ đơn đặt trước nào nữa, e là phải làm cô thất vọng rồi.” Kiều Minh Anh hờ hững đáp lại cô ta, cô tỏ ra rất điềm tĩnh, không có vẻ miễn cưỡng một chút nào cả, cô đã dùng thái độ tốt nhất của mình để nói chuyện với bọn họ rồi.
“Nhưng mà…” Tần Tâm Nhi vẫn không cam tâm, nhưng lại bị Tề Hưu ngắt lời.
“Cô cũng chỉ là một thiết kế sư quèn bám víu được cành cao mà thôi, cô đừng có không biết tốt xấu.” Tề Hưu lạnh giọng mà đáp, anh ta nhìn Kiều Minh Anh với ánh mắt khinh thường pha lẫn vẻ cao ngạo.
Anh ta nói năng như thể để Kiều Minh Anh thiết kế áo cưới cho bọn họ là đã nể mặt mũi cô lắm vậy.
Kiều Minh Anh thầm cười lớn trong lòng, anh ghê gớm thế sao anh không tự làm đi? Cô đã làm thiết kế trong nhiều năm nay, có đơn đặt trước của ai mà cô chưa từng từ chối cơ chứ, cho dù người đứng trước mặt cô là BOSS Lê của FS, ông chủ cũ của mình, thì vẫn sẽ từ chối nếu như thấy khó chịu mà thôi!
“Anh Tề, phiền anh đánh răng trước kia đi ra ngoài được không, anh giỏi thế thì tự đi mà thiết kế!” Nụ cười trên gương mặt Kiều Minh Anh nhanh chóng nhạt đi, cô nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng, ăn nói sắc sảo, chẳng buồn nể nang gì nữa.
Với những người vô liêm sỉ thì cô có nể mặt đến mức nào cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Gương mặt Tề Hưu sa sầm, anh ta nhìn Kiều Minh Anh với vẻ hung ác như thể muốn cứa vào mặt cô vài phát: “Chỉ là tình nhân bí mật mà thôi, cô thì có tài cán gì?”
Kiều Minh Anh cắn môi dưới trong vô thức, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khiến cho người khác nhìn mà thấy đau lòng.
Đến Tề Hưu cũng đã nói như thế, vậy thì người khác sẽ nói cô và Lê Hiếu Nhật thế nào ở sau lưng đây? E là người mà bị mắng, bị bàn tán chỉ có một mình cô nhỉ?
Nụ cười trên khóe miệng cô dần trở nên đắng chát, dường như đã nhiễm phải muối vậy, rõ ràng cô không muốn kết hôn với Lê Hiếu Nhật, nhưng vì sao lúc nghe người khác nói ra những chữ này, trong lòng cô lại cảm thấy buồn bã kia chứ?