CHƯƠNG : BAN ĐẦU ANH CÓ ĐI TÌM CÔ!
Lê Hiếu Nhật khẽ thở dài một tiếng, bàn tay đặt ở trên eo của cô dời lên trên, dời đến khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng búng hai cái, có chút bất mãn mà nói: “Anh không khiến em tín nhiệm được như thế à”
Kiều Minh Anh mím môi, nhìn anh không nói gì.
“Lúc đó khi anh đuổi theo đi tìm em, em đã ra nước ngoài rồi.” Thanh âm Lê Hiếu Nhật mang theo vài phần bất lực, nếu như có thể, anh thật muốn cạy đầu của Kiều Minh Anh ra, để xem xem cấu tạo bên trong.
Lúc đó cô không còn cách nào khác, vội vàng ra nước ngoài.
Cũng chính là nói, ban đầu anh có đi tìm cô!
Kiều Minh Anh ơi Kiều Minh Anh, quả nhiên mày giống như anh ấy nói, cái gì cũng không được, chỉ có ngốc nghếch là được thôi.
“Không cần nhìn anh với vẻ áy náy như vậy, nếu như thật sự cảm thấy áy náy, thì bù đắp anh cho tốt là được rồi.” Bàn tay Lê Hiếu Nhật vuốt ve khoé mắt cô, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa.
“…” Kiều Minh Anh không nói gì, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vùi vào lồng ngực của anh, cắn cánh môi mình không biết nên nói thế nào nữa.
Cũng may cô về nước rồi, cũng may bọn họ còn gặp lại nhau, cũng may anh không có ngừng chờ đợi cô.
Thứ duy nhất cô có thể bù đắp cho anh, chính là một trái tim toàn vẹn vô khuyết.
Thành phố A, cũng như những năm trước, tuyết rơi dày đặc.
Hôm nay là ngày diễn ra show diễn thời trang mùa đông của CR, lần diễn ra show thời trang này được tổ chức tại địa điểm là trên tầng ba của Thuỷ Tinh Quán, hơn nữa số lượng người được mời có hạn, hai trăm năm mươi chỗ ngồi ở hiện trường đúng lúc ngồi đầy.
Đặc biệt vì đây là sự hợp tác giữa quần áo của CR và nước hoa của Thần Tinh, nên hầu hết những người tham dự đều là phụ nữ, và cũng có những vị quan to quyền quý cùng bạn nữ đến đây.
“Kiều Minh Anh vẫn chưa đến à?” Lê Hiếu Nhật mặc một chiếc áo len màu kaki, một chiếc quần màu đen thoải mái, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác hai hàng cúc màu đen, đường viền màu vàng kim cao quý và trang nhã, thân hình cao lớn xuất chúng, giống như người mẫu nam trên bìa tạp chí vậy.
Anh và Kiều Minh Anh ban đầu vốn đến cùng nhau, nhưng cô đã để quên một bộ trang phục mà cô đã mang về nhà vào ngày hôm trước để chỉnh sửa chi tiết, lần này là cô và Lê Hiếu Nhật cùng phụ trách nên bảo Lê Hiếu Nhật đến trước.
“Tổng giám đốc Lê, cô Kiều vừa gọi điện nói đang tắc đường, phải đợi một chút mới đến được.” Thư ký Trương ngừng công việc trên tay, cung kính lịch sự mà đáp.
Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu, sau đó đi tới ban công lầu ba, bông tuyết không ngừng rơi xuống rất nhanh đã phủ đầy trên vai anh, gió lạnh thổi qua, tựa như có thể đóng băng cả người vậy.
Mùa đông năm nay lạnh hơn trước giờ.
Lúc này, Kiều Minh Anh đang kẹt xe trên đường đến Thuỷ Tinh Quán, tuyết tích tụ trên đường gần như đã phủ đầy lốp xe, nếu như con đường không được thông thoáng nữa, lái xe trên mặt đường thế này sẽ rất khó khăn.
Cô phiền muộn mà bấm còi, nhìn hàng xe dài trước mặt, ý định muốn chết cũng có luôn rồi.
Nếu đến muộn rồi, có thể sẽ không bắt kịp thời gian bắt đầu show trình diễn thời trang nữa.
Qua khoảng mười phút, xe vẫn không nhích lên được chút nào, Kiều Minh Anh ngồi trong xe nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, giống như đang nói rằng đằng trước xảy ra tai nạn xe rồi, cảnh sát giao thông đang xử lý, có lẽ phải đợi nửa tiếng nữa thì đường mới thông được.
Nửa tiếng?
Kiều Minh Anh lấy điện thoại ra xem giờ trên đó, còn phút nữa là buổi biểu diễn thời trang sẽ bắt đầu, làm sao mà kịp đến Thuỷ Tinh Quán trong phút chứ?
Suy nghĩ một lúc, cô mặc áo khoác, cầm điện thoại và trực tiếp bước xuống xe.
Hệ thống sưởi trong xe được bật đủ ấm, nhưng vừa mở cửa ra, cô đã cảm thấy sự giá lạnh xông vào mặt, cả người đều lạnh run.
Cũng may cô có để một chiếc xe đạp gấp trong cốp xe sau, như vậy, nếu đi đường tắt, cô vẫn có thể đến Thuỷ Tinh Quán trong vòng phút.
Lấy xe đạp ra, Kiều Minh Anh quấn kỹ chiếc khăn quanh cổ, đeo mắt kính, đạp về phía một con đường tắt dẫn đến Thuỷ Tinh Quán.
Con đường tắt này rõ ràng là thông thoáng hơn đường lớn nhiều, hơn nữa cũng tương đối ít tuyết, Kiều Minh Anh đạp xe hoàn toàn không phí sức.
Nếu cứ như vậy, cô có thể đến Thuỷ Tinh Quán trong vòng mười lăm phút.
Kiều Minh Anh bị gió thổi đến đầu ngón tay lạnh lẽo, trên người đều dính đầy bông tuyết, vốn không có phát hiện, một chiếc xe màu đen đã theo đằng sau cô rất lâu rồi.
…
Cuối cùng Lê Hiếu Nhật vẫn rời khỏi Thuỷ Tinh Quán, lái xe đi về tìm Kiều Minh Anh.
Lái xe được một nửa thì phát hiện phía trước xảy ra tai nạn xe, con đường tạm thời bị phong toả, chỉ đành đi đường tắt.
Điện thoại của Kiều Minh Anh luôn không có ai nghe máy, cho nên Lê Hiếu Nhật không thể xác định cô đang ở vị trí nào được.
Sau khi ra khỏi đường tắt, xe của Lê Hiếu Nhật không thể trực tiếp chen vào hàng xe vốn đã kẹt cứng đó được, anh ngừng xe, xuống xe kiểm tra.
Lúc này, buổi biểu diễn thời trang mùa đông ở Thuỷ Tinh Quán đã bắt đầu, nhưng bởi vì hai người phụ trách không có mặt, cũng may còn có Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến, mới không có khiến cảnh tượng lúng túng khó xử.
Lê Hiếu Nhật nhanh chóng tìm kiếm xe của Kiều Minh Anh trong số xe này, nếu thư ký Trương đã nói cô đang kẹt xe, thì nhất định là cũng ở trong đây, hơn nữa xe của cô là một chiếc Ferrari phiên bản giới hạn màu hồng, rất dễ nhận biết.
Không lâu sau anh tìm thấy chiếc xe của Kiều Minh Anh giữa những chiếc xe phủ đầy tuyết, nhanh chóng bước tới.
Nhưng không có ai trong xe.
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật lập tức trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống rỗng không người kia vài giây, sau đó cúi đầu xuống, quan sát xem trên mặt tuyết có dấu chân mà Kiều Minh Anh đi qua hay không.
Tuyết rơi có chút lớn, nhưng vẫn sẽ để lại một số manh mối, chẳng hạn như điện thoại di động vô tình bị đánh rơi của Kiều Minh Anh, vết bánh xe đạp từ cốp xe đến con đường tắt kia.
Đáy lòng Lê Hiếu Nhật thở phào nhẹ nhõm, nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất do Kiều Minh Anh làm rơi kia, quay người đi về chiếc xe của mình, gọi điện thoại kêu người đến lái xe của Kiều Minh Anh đi, rồi men theo đường tắt lái đi.
Lái suốt một đường nhưng không có gặp được Kiều Minh Anh.
Cảm giác bất an dưới đáy lòng Lê Hiếu Nhật càng lúc càng rõ ràng, chạy được gần nửa quãng đường, anh dừng xe lại, đi xuống xe.
Kiều Minh Anh đi bằng xe đạp, nếu đã đến Thuỷ Tinh Quán thì nhất định sẽ gặp được anh, hơn nữa xem xét từ thời gian, cô vốn không có lái được bao lâu, anh lái xe cả một đường, không thể ngay cả cái bóng của cô cũng không thấy được.
Lê Hiếu Nhật mím đôi môi mỏng, đôi con ngươi đen sắc bén tìm kiếm trên mặt đất đã phủ một tầng tuyết.
Đi trên con đường, cuối cùng anh cũng nhìn thấy, vết bánh xe đạp kẹp giữa dấu bánh xe hơi của mình, đến đây thì kết thúc rồi, hơn nữa rõ ràng là không phải ngừng bình thường.
Vết tích trên mặt đất có chút lộn xộn, giống như là bị cưỡng chế ngừng lại vậy, ngoài ra còn có vết tích của một chiếc xe hơi.
Lê Hiếu Nhật ngồi xổm xuống, cẩn thận phân biệt vết tích trên mặt đất, không phải bánh xe của anh, bánh xe của anh không giống với xe bình thường, bởi vì được đặt làm đặc biệt cho nên khác biệt rất lớn, vừa nhìn là có thể nhận ra.
Kiều Minh Anh đạp đến vị trí này thì ngừng xe, hơn nữa còn có dấu chân, không chỉ là dấu chân của một mình Kiều Minh Anh, giống như là dấu chân của tới mấy người lận.
Có ai đó cưỡng chế đưa Kiều Minh Anh đi rồi, hơn nữa còn là người Kiều Minh Anh quen nữa.
Mấy dấu chân này tuy nhiều, nhưng không lộn xộn, có thể chứng minh, là người quen của Kiều Minh Anh, Kiều Minh Anh tự nguyện đi theo những người đó.