CHƯƠNG : LẦN NÀY CẢM ƠN TỔNG GIÁM ĐỐC LỤC NHIỀU RỒI.
Là ai chứ? Có thể khiến cô ấy thà để lỡ buổi biểu diễn, cũng phải rời đi như vậy.
Đôi con ngươi Lê Hiếu Nhật ngưng tụ lại, đứng lên, bình tĩnh mà nhìn xung quanh, người đi bộ và xe ở đây rất ít, so với người ở trên đường lớn thì không đáng kể gì, nếu mấy người đó đã theo suốt một đường đến đây.
Cũng chính là nói, rất có thể là kể từ sau khi Kiều Minh Anh ra ngoài thì đã theo đến đây rồi đưa cô đi.
Anh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại cho Lê Tiến Dũng vẫn còn ở lại hiện trường Thuỷ Tinh Quán.
Lê Hiếu Nhật lái xe về Thuỷ Tinh Quán, quả nhiên nhìn thấy Kiều Minh Anh đang nói chuyện cùng với Lục Cung Nghị ở cửa chính của Thuỷ Tinh Quán.
Lê Tiến Dũng hồi nãy có báo cáo, anh rời khỏi Thuỷ Tinh Quán chưa đến phút thì Kiều Minh Anh đã ngồi xe Lục Cung Nghị về rồi.
Bàn tay siết chặt của anh khẽ thả lỏng ra một chút, đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang đứng trên bậc thang, định thần lại, nhấc chân đi về phía cô.
Kiều Minh Anh nửa đường tình cờ gặp được Lục Cung Nghị, đương nhiên trong xe của anh ta còn có Đỗ Lệ Na, bởi vì tắc đường nên đã chọn con đường nhỏ giống cô.
Chỉ là bọn họ may mắn hơn cô, vị trí của bọn họ có thể lái ra ngoài rồi đi vào con đường nhỏ, còn cô chỉ có thể đạp xe.
Đi xe đạp trong gió tuyết, không phải là một điều thoải mái.
“Chúng ta vào trong trước đi, bên ngoài lạnh quá.” Lục Cung Nghị đút hai tay vào túi áo khoác, trên cổ quàng một chiếc khăn dệt kim màu đỏ sậm, cả người nhìn trông rất ấm áp.
Kiều Minh Anh đang định trả lời được, thì ánh mắt đã bị Lê Hiếu Nhật từ bên dưới cầu thang đi lên thu hút: “Hiếu Nhật, sao anh lại từ chỗ đó đi tới vậy? Không phải anh tới sớm hơn em sao?”
Lê Hiếu Nhật đi tới trước mặt cô đứng im, nhìn chằm chằm vào cô vài giây, mới vươn tay ra phủi phủi những bông tuyết dính trên tóc trên khăn choàng của cô, ngay cả những nơi dễ bị bỏ qua nhất cũng bị anh quan sát thấy rồi.
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Minh Anh có chút tái nhợt, có thể là bị thổi trong gió lạnh quá lâu, cả người trông như là đóng băng rồi vậy, cơ thể cũng không nhịn được mà run rẩy.
“Bên trong có sưởi, sao em không đi vào?” Ngón tay Lê Hiếu Nhật chạm nhẹ vào bờ má cô, nhẹ giọng trách cứ.
“À, em quên mất, đang chuẩn bị vào đây.” Kiều Minh Anh sững sờ một hồi, sau đó mềm mại mà nở ra một nụ cười.
Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Lục Cung Nghị, trong đôi con ngươi đen láy sâu thẳm khiến người ta không đoán được suy nghĩ của anh, sâu thẳm hơn cả trước đây vài phần: “Lần này cảm ơn Tổng giám đốc Lục nhiều rồi.”
Lục Cung Nghị ở bên cạnh nhìn bọn họ tương tác qua lại, vốn muốn hỏi riêng Kiều Minh Anh xem bài báo hai ngày trước là thật hay là giả, nhưng bây giờ xem ra, không cần hỏi cũng biết đáp án rồi.
Bọn họ đã kết hôn rồi.
Điều này chắc chắn là tiếng sét giữa trời quang giáng lên người Lục Cung Nghị, quả nhiên anh ta vẫn quá trễ rồi, rõ ràng lúc ở nước Anh anh ta có cơ hội, nhưng anh ta lại để lỡ qua rồi.
Chính vì như vậy, cho nên mới lại đẩy Kiều Minh Anh đến trước mặt Lê Hiếu Nhật lần nữa.
Nụ cười của anh ta đột nhiên trở nên có chút bi thương, trong đôi con ngươi không nhìn thấy chút ấm áp nào, bàn tay đặt ở bên người anh ta siết chặt lại.
“Tổng giám đốc Lê cảm ơn quá dư thừa rồi, tôi làm mấy cái này vì Minh Anh cũng là lẽ dĩ nhiên thôi.” Sau đó, anh ta lại cười lên, ánh mắt nhìn Lê Hiếu Nhật có mang theo một ý tranh đấu nồng đậm.
Lê Hiếu Nhật làm gì mà không nghe ra được ý vị khiêu khích trong lời của anh ta cho được, màu sắc đôi con ngươi sẫm hơn vài phần, ý cười nơi khoé miệng càng sâu hơn: “Thân là chồng của Minh Anh, thay cô ấy cảm ơn cũng là nên làm thôi, Tổng giám đốc Lục không cần quá khách sáo.”
Lục Cung Nghị nhìn người đàn ông tràn đầy nguy hiểm và dục vọng chiếm hữu trước mặt, nở nụ cười như không cười.
Kiều Minh Anh vốn không biết tâm tư phức tạp trong bụng của bọn họ, chỉ cảm thấy Lục Cung Nghị xem cô làm bạn, giữa bạn bè không cần khách sáo nên mới nói ra lời này
Buổi trình diễn bắt đầu rồi, thân là bên đại diện của Thần Tinh, Lục Cung Nghị đến hiện trường lầu ba, còn CR đã có Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến thì không cần quá lo lắng, Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật từ từ đi lên cầu thang.
Thảm đỏ trên cầu thang của Thuỷ Tinh Quán, bước lên đó nhẹ nhàng mà không phát ra âm thanh nào.
“Em và Lục Cung Nghị quen biết từ lúc nào, hình như anh chưa bao giờ nghe em nhắc đến.” Lê Hiếu Nhật đột nhiên hỏi.
Kiều Minh Anh thu ánh mắt đang nhìn tấm thảm dưới chân lại, nhìn sang Lê Hiếu Nhật, không hiểu mà nói: “Anh nói Cung Nghị à, em gặp anh ấy lúc bảo bối gần ba tuổi, bởi vì đều là người nước C, cho nên rất nhanh liền thân thiết.”
“Bảo bối hình như rất thích anh ta.” Lê Hiếu Nhật giả vờ như vô ý mà nói, bàn tay đặt trong túi áo nhẹ nhàng siết lấy bàn tay nhỏ cũng đã đặt trong túi áo anh của Kiều Minh Anh.
“Chắc anh không phải là đang ghen đó chứ?” Kiều Minh Anh cười phụt một tiếng, đôi mắt cong lại như đang hồi tưởng: “Chắc là vì Cung Nghị đã cứu qua bảo bối một lần, mẹ con em luôn rất cảm kích anh ấy.”
Ánh mắt Lê Hiếu Nhật khẽ ngưng tụ lại, bàn tay lớn đột nhiên siết chặt: “Cứu qua?”
“Chắc anh cũng biết, nước ngoài có rất nhiều tổ chức ngầm, nếu như bọn họ nhìn trúng sở trường thiên phú của đứa trẻ nào đó, sẽ đem bọn chúng đi và bí mật huấn luyện để làm vũ khí cho bọn họ sử dụng.” Đây là ký ức mà Kiều Minh Anh không muốn nhớ lại nhất.
“Những người đó sẽ đóng giả thành bất kỳ loại người nào, chỉ để đạt được mục đích của bọn họ. Cũng may lúc đó mẹ con em sống trong một căn hộ có trị an không tồi, nhưng mấy người đó vẫn có cách lợi dụng mọi dịp để tiếp cận mẹ con em.”
Kiều Minh Anh lúc đó phải làm việc, không có thể chăm sóc Kiều Tiểu Bảo, cho nên đưa bé đi nhà trẻ, nhưng Kiều Tiểu Bảo trời sinh chững chạc, rất ít khi khóc lóc, bớt đi cho Kiều Minh Anh không ít rắc rối.
Kiều Tiểu Bảo từ nhỏ đã có tư chất trời ban và cái đầu thông minh, lại có vẻ ngoài như một búp bê sứ xinh đẹp, ngay cả cô giáo của bé cũng khen bé không ngớt miệng, từ đó cũng khơi dậy không ít rắc rối.
Trong ký ức của Kiều Minh Anh, Kiều Tiểu Bảo rất thích những đồ chơi có ẩn giấu cơ quan trong những tủ kính, cũng là lần đó để cho bọn người đó lợi dụng sơ hở, suýt chút nữa đã đưa Kiều Tiểu Bảo đi.
Cũng may, gặp được Lục Cung Nghị.
Lúc đó Lục Cung Nghị vẫn còn là một nhà thiết kế của một công ty kiến trúc ở Anh, đúng lúc đi ngang qua nơi đó, giúp bọn họ một tay, không ngờ đều là người nước C, qua lại với nhau, trở thành bạn bè.
“Vậy anh ta xuất hiện cũng thật kịp thời.” Nghe xong, Lê Hiếu Nhật liền cong môi cười một cái, vươn ra lấy sợi tóc không cẩn thận lọt vào miệng của Kiều Minh Anh ra.
“Phải đó, chỗ đó rất ít người đi qua, cũng may anh ấy sống ở gần đó.” Kiều Minh Anh cảm thán mà nói, đặt bàn tay vào sâu trong túi áo của Lê Hiếu Nhật, nắm chặt lấy tay của anh, muốn hấp thụ thật nhiều sự ấm áp.
Lê Hiếu Nhật mỉm cười, nhưng không có trả lời, cùng cô đi lên tầng ba.
Buổi biểu diễn đã bắt đầu hoàn toàn, bởi vì lúc đó Kiều Minh Anh vẫn chưa có mặt, nên Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến đã dứt khoác bỏ đi phần này, trực tiếp để cho người mẫu bắt đầu catwalk.
Những bông tuyết pha lê không ngừng rơi xuống, ở trung tâm của sàn catwalk khổng lồ là một người tuyết cỡ người lớn với chiếc mũ đen và cà vạt, giống như một quý ông.
Bầu không khí ở hiện trường rất tràn đầy, sự nhiệt tình của từng vị khách đã được khơi dậy đến cực điểm.
Show thời trang mùa đông này được chia thành ba phần, thiết kế của Kiều Minh Anh là bộ vedette ở show đầu tiên và show cuối cùng, show cuối cùng sẽ xuất hiện sau.