Ads Cục cưng kiêu ngạo pk tổng tài papa – Chương : Chú ý một chút
Tác giả: Nhược Trữ Trữ
Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
Tư Kình Vũ nghe cô nói vậy bỗng thấy vui vẻ, nói cho cùng là cô đang ghen không phải sao! Mặt Tư Kình Vũ cơ hồ áp sát vào tai cô: “Anh cam đoan với em, hiện tại với anh, em và Tử Hằng quan trọng hơn Văn Vi cả trăm lần”.
Nghe xong lời này, thân thể Nhan Nghiên run lên, cô không thấy vui vẻ mà ngược lại, đáy lòng xao động, không biết phải làm thế nào. Cô cảm thấy chán ghét chính mình, cô quan tâm đến địa vị của Văn Vi trong lòng Tư Kình Vũ. Mặt khác, cô còn sợ mình sẽ từng bước một có tình cảm sâu nặng với Tư Kình Vũ.
Lúc này âm nhạc cũng dừng lại, Nhan Nghiên nhanh chóng rời khỏi vòng tay hắn, cô thầm nghĩ phải cách xa hắn thật nhanh. Tư Kình Vũ lại cố tình ôm sát hơn, thấy được thái độ trốn tránh ấy liền nói vào tai cô: “Nhảy với anh một bài nữa!”
“Em mệt rồi, Tư Kình Vũ”, giọng Nhan Nghiên cực kì mệt mỏi, đôi mắt muốn nâng lên nhưng thân thể lại không chịu hợp tác.
Tư Kình Vũ bị thái độ của Nhan Nghiên làm cho khó hiểu, mới vừa rồi hắn còn vì cô ghen mà lòng vui sướng, lúc này cô lại trở nên lạnh lùng. Hắn đột nhiên phát hiện ra mình không hề biết Nhan Nghiên rốt cục đang suy nghĩ điều gì?
Đúng lúc này, Âu Dạ ôm Lập Hạ đi tới, cười nói: “Vũ, chúng ta trao đổi bạn nhảy một lúc được không? Anh không phiền nếu tôi mời bạn gái anh nhảy một điệu chứ?”
Tư Kình Vũ không nói gì mà chỉ nhìn Nhan Nghiên, nhưng bàn tay ôm eo cô vẫn không hề buông ra. Hắn nhìn Nhan Nghiên, không ngờ Nhan Nghiên lại nhìn thoáng qua Âu Dạ nhưng không có thêm động tác gì. Hắn cười cười, buông cô ra rồi nói: “Đương nhiên là không rồi!”
Âu Dạ dường như không thấy sự đối chọi gay gắt giữa hai người, đứng trước mặt Nhan Nghiên, làm một cử chỉ cực kì tao nhã: “Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời cô nhảy một bài không?”
Lập Hạ ở bên cạnh nở nụ cười, thấy Nhan Nghiên mãi không có phản ứng gì liền đẩy cô một cái, ý muốn cô đưa tay ra.
Không thể làm gì khác, Nhan Nghiên đành đặt tay mình vào tay Âu Dạ, Âu Dạ thuận thế ôm eo cô, mang cô đi theo.
Lập Hạ nhìn trong sàn nhảy, hai người đã bắt đầu hòa mình vào giai điệu, Âu Dạ là người Pháp, Nhan Nghiên là người Trung Quốc, theo lý mà nói thì rõ ràng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhưng lạ là nhìn qua thấy hai người họ khí chất có vẻ giống nhau. “Anh, em không biết là Nhan Nghiên khiêu vũ giỏi như vậy đấy, cô ấy và Âu Dạ phối hợp rất tốt, cả hai đều rất hoàn mỹ”.
Tư Kình Vũ đưa mắt nhìn, đặt tay lên eo Lập Hạ nói: “Đi ra đó nhảy một điệu với anh”.
Lập Hạ thấy anh trai sắc mặt khó coi liền khoát tay lên vai hắn cười nhạo: “Anh à, anh thực sự thua trong tay Nhan Nghiên rồi. Ban đầu em còn tưởng anh ở cùng Nhan Nghiên là có mục đích khác, hóa ra anh thật sự động lòng với cô ấy. Nhưng Nhan Nghiên quả thực là một cô gái tốt! Trước kia em đối xử tệ như vậy mà cô ấy vẫn rất tốt bụng với em, đúng là tiên nữ”.
Lập Hạ yêu hận rõ ràng, ban đầu ghét Nhan Nghiên là do sự ảnh hưởng của mẹ, về sau lại là vì hiểu lầm quan hệ giữa Nhan Nghiên và bố mình, đương nhiên là ghét Nhan Nghiên đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng sau chuyến đi Thái Lan, ấn tượng của cô ta đối với Nhan Nghiên hoàn toàn thay đổi, thì ra cô ấy không phải hồ ly tinh như mình tưởng, đã vậy còn giúp đỡ mình nữa, vậy nên cô ta đã thật lòng coi Nhan Nghiên là bạn.
Từ trước đến nay Lập Hạ vẫn luôn là con người đơn thuần ngốc nghếch, Tư Kình Vũ thì không. Hắn biết Nhan Nghiên xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ còn có mục đích khác. Nhưng hiển nhiên là sau khi nghe hắn nói nhiều như vậy, cô vẫn chưa chịu buông tay.
Nhan Nghiên dưới ánh đèn sáng ngời ngước lên nhìn sư phụ, hắn cũng ẩn chứa vui vẻ nhìn mình, Nhan Nghiên cực kì lúng túng không yên nói: “Sư phụ, quan hệ của người và Tư Kình Vũ tốt như vậy, sao phải làm những chuyện kia?”
Ánh mắt Âu Dạ đặt trên người Tư Kình Vũ cách đó không xa, hắn ôm Nhan Nghiên sát hơn một chút nói: “Nhan Nghiên, con hình như quên quy tắc của trò chơi rồi, chỉ cần con muốn làm là được. Tất nhiên, đêm nay con làm không tốt chút nào”.
Nhan Nghiên cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Âu Dạ, chẳng lẽ sư phụ cũng nhận ra là cô đang do dự sao?
“Nhan Nghiên, đừng để ta phải thất vọng vì đã nhận con làm đồ đệ!”. Âu Dạ mang theo Nhan Nghiên đi lướt qua người Tư Kình Vũ, để lại một nụ cười mỉm: “Lại càng không muốn vì sự mềm lòng của con làm hỏng đại sự, con nên nhớ rằng chuyện bây giờ không chỉ là của cá nhân con nữa. Kế hoạch này không cho phép bất cứ ai được lui lại, đã bắt đầu rồi thì chắc chắn không có khả năng sớm kết thúc”.
Nhan Nghiên nhìn Âu Dạ, hắn đang cười với cô thật dịu dàng, người ngoài chỉ thấy hai người họ đang trò chuyện rất vui vẻ. Cô cũng rất muốn cười sao cho phù hợp với tình cảnh nhưng mặt lại cứng đến mức không cười nổi. Cô nghiêng đầu, nhìn về phía Vương Đồng, Văn Vi, Diêm Ưng Dương và Vệ Tề Hàn ngồi cách đó không xa. Cô biết rõ, những người kia và mình đều là quân cờ của sư phụ, mà hắn thì đang điều khiển từng người một. Cô nói thật nhỏ: “Con biết đã lựa chọn rồi thì không được phép hối hận”. Dù cô có mềm lòng và do dự thế nào đi chăng nữa thì cũng khó có thể dễ dàng buông bỏ sự kiên trì suốt sáu năm trời.
“Ta tin con, Nhan Nghiên, con là một cô gái thông minh”, Âu Dạ tiếp tục nói bên tai cô, giọng điệu có chút chuyển đổi, mang theo âm điệu của người ngoại quốc. Môi dán lên tai cô, thiếu chút nữa thì cắn lên.
Nhan Nghiên không hiểu vì sao sư phụ lại phải ra vẻ thân mật như vậy, cô cứng ngắc đến mức dẫm lên chân của hắn. May mà lúc ấy điệu nhảy cũng kết thúc, Nhan Nghiên vội lui ra, dùng âm thanh không ai nghe được nói: “Con hiểu rồi”.
Nói xong, Tư Kình Vũ đã đi tới, Âu Dạ không phải là một người nhiệt tình, vậy mà lại dễ dàng thân mật với người mới gặp lần đầu là Nhan Nghiên. Hắn nhìn Âu Dạ bằng ánh mắt sắc bén, mất tự nhiên nói: “Âu Dạ, con tôi đang ngủ trên lầu, tôi và Nhan Nghiên không yên tâm, xin lỗi, chúng tôi đi trước”.
Âu Dạ tỏ vẻ thân sĩ cười nói: “Để tôi đưa hai người đi”.
“Không cần!”. Thái độ của Tư Kình Vũ với Âu Dạ lạnh lùng hơn không ít: “Thật sự có lỗi, hôm khác tôi sẽ mời anh một bữa cơm”.
“Tôi trước nay đều rảnh rỗi, anh có thể hẹn tôi bất cứ lúc nào”, Âu Dạ không để ý lắm đến thái độ đột nhiên lạnh như băng của Tư Kình Vũ, vẫn vui vẻ ôn hòa với hắn: “Âu Dạ tôi rất chờ mong việc hợp tác cùng Thao Thiết, tôi chờ tin của anh đấy,Vũ!”
Chữ “Vũ” cuối cùng mang theo cảm xúc khác thường khiến thân thể Nhan Nghiên lạnh lẽo, đôi mắt chăm chú nhìn Tư Kình Vũ và Âu Dạ, không khống chế được mà kéo áo Tư Kình Vũ.
Hai người đi lên với Tử Hằng, Tư Kình Vũ một mực không nói lời nào. Hắn không nói thì Nhan Nghiên cũng không nói. Chỉ là cô không hiểu, vừa rồi hắn còn trò chuyện vui vẻ với Âu Dạ, nhất quyết kéo cô đến tham gia vũ hội. Nhưng bây giờ mới nhảy được hai điệu thì lại nói muốn đi sớm. Hắn đang tức giận sao? Tức giận vì cô và Âu Dạ vừa rồi thân mật?
Lên lầu, Tử Hằng đã tỉnh, cậu mơ mơ màng màng, Tư Kình Vũ ôm lấy cậu nói: “Hằng Hằng, chúng ta về nhà thôi”.
Tử Hằng ghé vào người Tư Kình Vũ, ôm lấy cổ hắn, mở mắt ra nhìn thấy Nhan Nghiên đứng bên cạnh liền nhắm mắt ngủ tiếp. Còn chưa đi tới thang máy, cô nghe thấy Tư Kình Vũ nói: “Nhan Nghiên, nhớ kỹ là từ nay về sau phải giữ khoảng cách với Âu Dạ, chú ý một chút”.