Ads Chương : Còn nhớ rõ là ba tôi sao.
Nhan Nghiên từ phòng tắm đi ra, Lập Hạ đã đi ra ngoài, còn Tư Kình Vũ đã sửa sang chuẩn bị đi làm. Hắn liếc nhìn đồng hồ: “Cô chậm chạp quá, cô cũng không cần đi học rồi sao!”
Nhan Nghiên cả kinh, bây giờ học cấp , buổi chiều còn có một kỳ thi. Lúc này cô mới luống cuống, vội vàng xuống lầu để thay quần áo.
“Tôi cho cô mười phút, tôi chờ cô ở cửa.” Tư Kình Vũ nói xong, cầm túi công văn đi ra ngoài trước.
Đầu tiên Nhan Nghiên không phản ứng lại, không rõ hắn có ý gì? Ngay lập tức nghĩ ra, hắn nói có thể đưa cô đi học. Hắn muốn đưa cô đến trường khiến cô thấy bất ngờ, không ngờ cô được chiếu cố nhiều đến vậy. Thời điểm bây giờ, ngồi xe bus đến trường chắc chắn sẽ muộn. Cô vội vội vàng vàng xuống lầu, không nghĩ ở tầng dưới lại gặp Tư Thành Đống đang ngồi trên ghế sofa. Nhan Nghiên rất sợ hãi, ký ức đáng sợ tối hôm qua lại ập đến, nhất thời chân tay cô lạnh như băng. Bước chân cũng chậm lại, ngơ ngác không biết nên làm gì bây giờ?
“Nhan Nghiên, mày ngây ngẩn ở đây làm cái gì?” Giọng nói của vú Bảo vọng đến, bà ta đi tới vài bước, véo tai của cô, “Tất cả mọi người bận tối mày tối mặt, con nhỏ thối tha, đêm qua mày lêu lổng ở đâu? Còn không đến giúp đỡ!”
“Cháu, cháu đi ngay lập tức!” Nhan Nghiên bị đánh sinh đau, bắt lấy cổ tay vú Bảo xin khoan dung, “Vú Bảo, trước tiên xin bác hãy để cho cháu về thay quần áo đã có được không? Bây giờ cháu bị muộn rồi!”
Tư Thành Đống khẽ buông tờ báo xuống, nhìn Nhan Nghiên vẫn còn mặc đồ ngủ hôm qua, vừa rồi cô còn đi xuống từ trên lầu. Ông ta vừa ngẩng đầu, liền thấy đứa con mặc âu phục giày da đàng đứng trên hành lang nhìn ông ta, ánh mắt thâm trầm. Ông ta nói: “Vú Bảo, sáng sớm kêu la cái gì! Không nghe thấy Nhan Nghiên nói muốn đến trường đi học hay sao? Bà còn không quay về phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.”
Vú Bảo hèn nhát, không ngờ tới Tư Thành Đống lại giúp Nhan Nghiên nói chuyện, lời nói của chủ nhân bà ta không dám không nghe. Bà buông lỏng tay ra, trừng mắt ác độc nhìn Nhan Nghiên, như thể cô làm chuyện phạm phải mười tội nặng nhất không thể tha thứ.
Nhan Nghiên vừa nghe thấy giọng nói của Tư Thành Đống, cơ thể khẽ run rẩy sợ hãi, theo bản năng nắm lấy áo mình, giọng nói không thể khống chế được gượng gạo: “Bác, bác Tư, cháu về phòng trước!”
“Đi nhanh lên nhé, đừng để đến trường muộn!”
Giọng nói của Tư Thành Đống yêu thương thân thiết, Nhan Nghiên dựng hết cả tóc gáy, cũng không dám liếc ông ta một cái, vội vàng đi về phòng.
Tư Kình Vũ từ từ đi xuống từ trên lầu, Vú Bảo đã như một người hầu, bưng bữa sáng ra, ngoài miệng ngoan ngoãn nói: “Ông chủ, thiếu gia, bữa sáng được rồi, xin mời qua dùng cơm!”
Tư Thành Đống buông tờ báo đi tới dùng cơm, thấy Tư Kình Vũ đã đi ra về phía cửa, ông ta mất hứng nói: “Vội cái gì, ăn sáng rồi hẵng đi!”
Tư Kình Vũ buồn cười quay đầu lại, nhìn vào mắt ba hắn: “Không cần, đêm qua, vẫn còn chưa tiêu hóa được. Tôi sợ ngồi đối diện với ba, cơm lại không nuốt trôi được!” Hắn nhấn mạnh mấy chữ này, hết sức đùa cợt.
Sắc mặt Tư Thành Đống trong nháy mắt liền trắng xanh, đương nhiên biết chuyện con ông ta nói chính là chuyện xảy ra trong phòng bếp đêm qua. Buông bát đũa xuống, miệng mắng: “Cái thằng hỗn láo! Mày đứng lại đó cho ba!”
Tư Kình Vũ vẫn đứng lại thật, sắc mặt Tư Thành Đống vừa xanh vừa đỏ, trong ánh mắt còn khó giấu được vẻ không chịu đựng nổi. Hắn không ngại lại kích động ba hắn: “Ông đừng gọi tôi ăn sáng cùng ông là tốt nhất! Nếu không, tôi sợ sẽ liên lụy bản thân ông không ăn uống được.”
“Hỗn láo, đừng quên tao là ba mày!” Càng không cần phải nói tới, hiện tại ông ta vẫn còn đương là chủ tịch CEO của tập đoàn Thao Thiết, quyền to còn nằm trong tay ông đó !
Khóe miệng Tư Kình Vũ càng thêm cười lớn hơn nữa, giống như người trước mắt tự xưng là cha hắn là một thằng hề của đoàn xiếc thú vậy, hắn nói từng chữ một : “Thì ra ông còn nhớ rằng, ông là ba của tôi ! ” Nói xong, không để ý tiếng của Tư Thành Đống, hắn cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.