Ads Chương : Không phải là nói đùa.
Nhan Nghiên trở lại phòng, Vương Đồng đã mặc quần áo xong xuôi, định cầm túi xách đi ra ngoài. Vừa thấy cô đi vào, ánh mắt tùy ý dò xét cô từ trên xuống dưới, thấy cô vẫn đang mặc áo ngủ, cô ta ném túi xách về phía xô pha, kéo tay cô đến trước mặt : “Tao rất ngạc nhiên, đêm qua mày qua đêm ở đâu ? ”
Nhan Nghiên không để ý đến cô ta, nghiêng người không nhìn cô ta, đi đến trước tủ quần áo của mình lấy ra bộ đồng phục đi học đặt lên chiếc giường đơn của mình. Phòng của các cô không có phòng tắm, cô cùng những người hầu khác dùng chung một phòng tắm nhỏ ở bên ngoài. Lúc này cô không muốn chạm mặt những người hầu khác, đặc biệt là vú Bảo. Cô xoay người lạnh lùng nói với nó nói : “Không phải là mày muốn đi đến trường sao ? Tao muốn thay quần áo.”
Vương Đồng cười lạnh lùng: “Ở trước mặt tao giả bộ ngượng ngùng giữ gìn cái gì, vừa rồi tao nghe tiểu thư nói với mẹ tao, tiểu thư gặp mày ở trong phòng thiếu gia. Nhan Nghiên bình thường tao xem nhẹ mày rồi, từ khi nào mày ở bên thiếu gia dụ dỗ vậy?” Vương Đồng nói, trợn mắt oán hận. Thiếu gia là bạch mã hoàng tử mà cô mơ ước, thật ra cô ta cũng đã từng thử muốn quyến rũ thiếu gia, nhưng mà thiếu gia không những không để ý tới cô, còn một lần nữa cảnh cáo cô. Tưởng tượng đến việc nó có thể ở cùng thiếu gia một chỗ, cô ta nghiến răng tức giận.
Nhan Nghiên hít sâu một hơi, cô tuyệt đối không kỳ vọng vào Tư Lập Hạ sẽ giữ bí mật chuyện vừa rồi, nhưng không nghĩ cô ta lại nói nhanh như vậy, chỉ sợ bây giờ tất cả mọi người đều biết chuyện hôm qua cô ở trong phòng Tư Kình Vũ qua đêm. Cô biết nếu cô không trả lời Vương Đồng, cô ta cũng sẽ không đi. Cô quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô ta: “Không liên quan đến chuyện của mày!”
“Mày đừng đắc ý!” Vương Đồng túm lấy đầu của cô, kéo tóc trên đầu cô, “Chẳng qua là thiếu gia chơi mày mà thôi, đừng tưởng rằng ở trên giường của thiếu gia, thì mày có thể từ chim sẻ hóa phượng hoàng. Cho dù mày ở trên giường thiếu gia một ngàn một vạn lần, thì mày cũng chỉ là đầy tớ ăn nhờ ở đậu Tư gia thôi, tao không giống như mày!”
Nhan Nghiên cắn răng, da đầu cô bị Vương Đông kéo sinh đau. Ngày thường, Vương Đông chính là kẻ phụ họa theo Tư Lập Hạ, ngay cả đối phó với người khác thủ đoạn cũng giống nhau. Cô chỉ chỉ đồng hồ trên tường: “Vương Đồng, mày xem giờ đi, bây giờ bị muộn rồi!”
“Mày cho rằng tao là mày hay sao?” Vương Đồng đắc ý từ trên cao nhìn xuống cô, “Tiểu thư nói có thể thuận đường đưa tao đi một lần. Mày cũng biết Thanh Viễn và Thuận Hoa chỉ cách nhau một con đường.”
Nó vừa nói như vậy, Nhan Nghiên nhớ tới Tư Vũ Kình nói chỉ chờ cô mười phút. Cô cũng bất chấp Vương Đồng ở đây, bắt đầu thay quần áo.
Vương Đồng bị thái độ của cô chọc giận, cô ta đè Nhan Nghiên lên giường: “Con nhỏ thối tha, tao nói chuyện với mày, mày mặc cái gì mà mặc!”
Nhan Nghiên thật sự giận dữ, ngày hôm qua cô đã trải qua nhiều chuyện, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Lúc này, không biết sức lực từ đâu tới, vung tay đẩy nó ra: “Vương Đồng, tao muốn đi đến trường ngay lập tức, mày có thời gian để lãng phí, tao không có! Mày muốn đánh nhau, tao không khách khí.”
“Con nhỏ chết tiệt kia, mày dám đánh tao!” Vương Đồng mò mẫm, tay của cô bị nắm lấy, lập tức nhào lên trên đè lại cô, “Con nhỏ thối tha, xem tao có giết chết mày không!” Cô ta quấn lấy tóc của cô, bắt tay cô để sau lưng. Bộp – chính là một bạt tai, âm thanh vang lên rõ ràng trong phòng.
Nhan Nghiên bị cô ta đánh đầu căng ra choáng váng, trong lúc nhất thời không ngờ không có sức phản kháng. Vương Đồng đè lên người cô, véo liên tiếp, đau quá – nước mắt của cô thiếu chút nữa cũng đỏ.
“Các người làm gì đấy?” Tư Thành Đống không biết xuất hiện ở cửa từ khi nào, giọng thấp trầm nói.
“Ông, Ông chủ!” Vương Đồng hoảng sợ , không nghĩ tới Tư Thành Đống sẽ đến phòng người hầu của các cô. Cô ta lắp bắp giải thích, “Cháu, cháu đang giúp Nhan Nghiên mặc, mặc quần áo.”
Nhan Nghiên gắt gao nắm lấy khăn trải giường, cô không biết nên lo lắng hay may mắn khi Tư Thành Đống xuất hiện ở trong này. Đầu của cô vùi trên giường, trên người quần áo không chỉnh tề, cử động một cái cũng không dám.
“Các người không phải muốn đi đến trường sao?” Hắn nói xong, mắt nhìn thắm thiết vào mặt Nhan Nghiên đang chôn trên chiếc chăn đơn, sắc mặt phức tạp không hiểu nổi, “Trẻ con phải giúp đỡ nhau chứ không phải cãi nhau.”
“Vâng!” Vương Đồng cũng không dám làm càn nữa, đứng theo qui định, thật sự không chịu nổi ánh mắt đáng sợ của Tư Thành Đống, vội nói, “Ông chủ, cháu, cháu đi học!”
Tư Thành Đống không nói, đợi Vương Đồng đi rồi, Tư Thành Đống đi đến trước mặt cô, giọng nói lập tức trở nên ôn nhu trìu mến: “Mau thay quần áo đi, cháu ngồi xe ông Vương cùng đi đến trường với Lập Hạ.”
Thân mình Nhan Nghiên khẽ run rẩy, không dám đáp lại, từ hồi cô làm trán Tư Lập Hạ bị thương, cô cũng chưa từng ngồi xe của nhà họ Tư, mà cô cũng bị chuyển tới trường bình thường để học. Mấy việc này đều phải được Tư Thành Đống ngầm đồng ý, hiện tại ông ta đột nhiên nói như vậy, không khỏi làm cho cô rợn cả tóc gáy.
“Cô gái ngốc, thông minh lên một chút. Nhớ kỹ, lời nói của bác đêm qua, không phải là nói đùa, hãy nghĩ lại cẩn thận đi.” Tư Thành Đống nhìn bộ dạng tránh né của cô, cũng không tức giận, mặt cô chôn ở trong chăn, ông ta cũng không miễn cưỡng, nói xong liền đi ra ngoài.