Ads Chương : Hồ ly tinh ở đâu?
Nhan Nghiên đang đưa lưng về phía cửa, nghe được tiếng cửa mở, tưởng Tư Kình Vũ, cô đột nhiên quay đầu lại: “Tư, Tư…”. Khi trông thấy Tống Ngọc San, cô bàng hoàng đứng ngây tại chỗ không nhúc nhích.
Tống Ngọc San thật không ngờ rằng bà nhìn thấy Nhan Nghiên ở nơi này, sắc mặt bà ta liên tục khi trắng bạch, lúc tái xanh rồi lại đỏ tía vì tức giận. Một hồi lâu sau, bà ta quay đầu lại nhìn thấy Trương Dư Hàng đang đứng ở cửa cũng sửng sốt không kém, mặt thản nhiên lộ ra vẻ tươi cười hỏi: “Lão gia đang ở đâu?”
Trương Dư Hàng nghĩ Tư tổng chắc hẳn đã lên tầng trên, anh ta không chắc chắn Tống Ngọc San biết Tư tổng đến Hoàng Đình thuê phòng, nhưng nửa câu cũng không lộ ra, anh ta nói: “Tư tổng lúc đầu là ở trong này, hiện tại đi nơi nào, tôi cũng không biết.”
Ý cười trên khóe miệng Tống Ngọc San càng sâu hơn, bà ta quay đầu lại nhìn Nhan Nghiên cười, lại hướng Trương Dư Hàng nói: “Cậu đi ra ngoài trước, tôi có chuyện cần nói với Nhan Nghiên”.
Trương Dư Hàng đối với Tống Ngọc San cũng có vài phần hiểu biết, hắn nhìn Nhan Nghiên thông cảm, sau lui ra ngoài đóng cửa lại.
Còn lại Tống Ngọc San, dường như bà ta cũng bình ổn lại cơn tức giận, cũng không sốt ruột nói chuyện với Nhan Nghiên. Bà ta đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng xa hoa tinh tế, lại nhìn đến trên bàn cơm có hai cái chén thì bà ta lại càng lớn tiếng cười. Ngồi xuống cạnh bàn, bà ta ngẩng đầu nhìn Nhan Nghiên hỏi : “Bác Tư của cô thật là thương cô, còn cố ý mang cô đến Hoàng Đình ăn cơm!”.
Nhan Nghiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không muốn làm rõ vấn đề. Tư Kình Vũ gọi cô đến đây sao lại có quan hệ tới Tư Thành Đống.? Hơn nữa vì sao Tống Ngọc San lại đến đây? Dường như dự cảm của cô đã đúng, bản năng sợ hãi, nhưng cô không biết cãi lại như thế nào, chẳng lẽ lại nói là Tư Kình Vũ gọi cô tới nơi này? Nếu là như vậy, Tống Ngọc San càng không bỏ qua cho cô.
Tống Ngọc San càng nhìn khuôn mặt Nhan Nghiên càng tức giận giống như năm đó Đường Tuệ Hà bước vào Tư Gia, cướp đi chồng bà ta. Bàn tay chỉ trượt qua mặt bàn, bà ta tao nhã đứng lên, bước tới trước mặt Nhan Nghiên, đưa tay nắm lấy cằm của cô: “Để tao xem xem khuôn mặt của mày nào, thật sự là xinh đẹp, cũng có đến bảy phần giống, giống nhưng so ra vẫn đẹp hơn”.
“Bác Tống!” Nhan Nghiên bị sợ đến rơi nước mắt, tay ôm chặt túi xách trong ngực, thân người lạnh run. “Cháu không biết vì sao lại như thế này, nhưng cháu thật sự không biết là bác Tư sẽ tới đây. Hơn nữa, từ lúc tới đây cũng chưa có nhìn thấy bác ấy.”
“Không có nhìn thấy bác ấy?” Tống Ngọc San lặp lại lời Nhan Nghiên, như là một cách giễu cợt khinh bỉ. “Vậy mày nói tao nghe xem, là ai gọi mày tới đây? Chẳng lẽ Hoàng Đình là nơi người như mày muốn vào là vào sao?”.
Nhan Nghiên mở miệng định nói, nhưng rốt cuộc một chữ cũng không thể nói ra. Đầu cô hoàn toàn rối loạn, cô thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Cho tới bây giờ, tao chỉ nghĩ mày giống mẹ mày, nhưng xem ra tao đã đánh giá thấp mày, mày so với mẹ mày lợi hại hơn nhiều.” Đôi mắt bà ta tràn đầy hung ác, “Mày không chỉ muốn Kình Vũ, mà ngay cả ba nó cũng không tha. Tuổi còn nhỏ mà tham vọng đã lớn như vậy, lòng dạ lại thâm hiểm như vậy, thật sự là tao đã coi nhẹ mày rồi.”
Nhan Nghiên vốn đã bị sỉ nhục như vậy vô số lần, chính là lúc này đây bị chỉ trích thật oan ức. Cô không thể làm gì khác, đứng phỗng trước mặt Tống Ngọc San,cũng không có biện pháp nào đối với đàn ông nhà họ Tư.
“Nhìn mày kìa, hai mắt đẫm lệ mông lung, điềm đạm đáng yêu, có phải trước mặt bác Tư mày cũng phơi cái dạng này ra?” Tống Ngọc San đưa tay lau một giọt nước mắt của Nhan Nghiên, chỉ chỉ vào mặt cô. “Con ranh, bộ dáng này của mày đối với tao không là cái quái gì hết, đừng làm cho tao nhắc nhở mày một lần nữa, mày đã làm ra chuyện xấu hổ như thế nào?”.
“Bác Tống, cháu thực sự không có, không có!”. Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, nức nở khiến Nhan Nghiên nghẹn đến không thở được. Là Tư Kình Vũ trả thù cô sao? Cố ý lừa cô tới nơi này để cho Tống Ngọc San hiểu lầm, giáo huấn cô!
“Mẹ!”
Binh một tiếng, cửa mở ra. Tư Lập Hạ xuất hiện, hùng hùng hổ hổ, vẻ mặt giận dữ “Con hồ ly đó ở đâu, nó đâu??”