Ads Chương : Giáo huấn hồ ly tinh
Tống Ngọc San nhíu mày, làm thế nào mà con bé lại đến.
Tư Lập Hạ xông vào, sửng sốt, lại nhìn thấy mẹ cô ta đang nắm lấy mặt Nhan Nghiên, liền lập tức hiểu ra. Lập Hạ bước tới, không đợi mọi người phản ứng liền “Bộp” tát Nhan Nghiên một bạt tai: “Nhan Nghiên, mày thật là vô liêm sỉ. Mày vì tiền cái gì cũng có thể làm hả? Mày hết quyến rũ anh tao, giờ lại tới ba tao, mà sao có thể làm như vậy hả!”
Nhan Nghiên bị Tống Ngọc San nắm lấy cằm, động cũng không thể động, đột nhiện lại bị Tư Lập Hạ tát một cái, choáng váng đầu hoa cả mắt. Tống Ngọc San sau đó cũng buông cô ra, cô nhất thời hoảng loạn, cả người ngã vào ghế sô pha.
“Lập Hạ, con tới đây làm gì?” Tống Ngọc San rất không vui khi thấy con gái xuất hiện trong này, lại còn xông lên đánh Nhan Nghiên trong khi bà ta đang giữ chặt cô. “Con trở về đi, chuyện Nhan Nghiên mẹ sẽ xử lý!”
“Mẹ, đối phó với con hồ ly tinh này cần gì phải xử lý như thế nào nữa?”. Lập Hạ nhìn thấy căn phòng xa hoa, bàn đầy thức ăn ngon, lại còn hai cái ly, tưởng tượng đến những chuyện có thể xảy ra, nhất thời nổi trận lôi đình. “Ba ba đâu? Chỉ cần con hồ ly ở trong phòng này mọi chuyện chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?”
“Con về trước đi”. Tống Ngọc San nghĩ không muốn con gái bà cũng liên quan đến chuyện này, lại nhìn thấy Nhan Nghiên trên sô pha. Sắc mặt tái nhợt, điềm đạm đáng yêu, nhất thời giận thấu tim gan, “Trương Dư Hàng, cậu vào đây!”
Trương Dư Hàng lúc này cũng đã ướt mồ hôi đầu, anh ta không dám gọi điện thoại cho Tư Thành Đống, chỉ cố gắng nghiêm mặt tiến vào hỏi: “Tư phu nhân, có điều gì dặn dò?”
“Cậu đem Lập Hạ về nhà”. Bà ta nói như vậy, xong ánh mắt lại để trên người Nhan Nghiên, ánh mắt như muốn băm vằm Nhan Nghiên thành trăm mảnh.
Trương Dư Hàng đã hiểu được phát sinh chuyện gì. Hắn thương cảm nhìn Nhan Nghiên trên sô pha, nhưng cũng không thể nói gì cả. Hiện tại anh ta cũng không có cách nào, ông chủ anh ta là Tư Thành Đống, lời nói của Tống Ngọc San anh ta cũng không thể không nghe.
“Mẹ, con không quay về!” . Tư Lập Hạ tránh né Tống Ngọc San không muốn về. “Con muốn dạy dỗ con hồ ly tinh, con phải giết chết con ả!”
Nói xong, cô ta đã muốn xong tới, một phen bóp cổ Nhan Nghiên. “Con nhỏ thối tha, mày dám quyến rũ ba tao, còn dám theo anh tao. Mày,…mày thực là ghê tởm, tao bóp chết mày, bóp chết mày.!”
Tống Ngọc San khiến cho Trương Dư Hàng kéo cô ta đứng lên. Dư Hàng thấy sắc mặt của Tống Ngọc San, vội vàng đi lên kéo Lập Hạ ra: “Tiểu thư, tôi mang cô trở về!”
“Trương Dư Hàng, anh buông tôi ra, buông ra!” Lập Hạ không kiêng nể đối với Trương Dư Hàng, một cước rồi một đấm, “Tôi phải giết chết con nhỏ này, xem nó làm thế nào dụ dỗ được đàn ông nữa!”
Nhan Nghiên bị Lập Hạ bóp cổ sinh đau, cô ngồi dậy, rời ra một chút bên góc sáng. Bây giờ dù cô có một trăm cái miệng cũng không thể biện hộ cho chính mình, Tư Kình Vũ đã muốn hại cô, cho dù cô nói thế nào cũng đều là sai cả.
“Lập Hạ!” Tống Ngọc San kéo con gái sang một bên nói “Chuyện này mẹ sẽ xử lý, con mau về nhà cùng Dư Hàng trước!”
Tư Lập Hạ nhìn sắc mặt của mẹ mình, cô ta biết bà đã thực sự nổi giận, cũng không dám làm càn nữa. Nhưng cũng không cam lòng mà nhìn Nhan Nghiên, đứng bất động, không nghĩ cứ như vậy mà rời đi. Vừa quay đầu, nhìn thấy Tư Kình Vũ đứng ở cửa, Lập Hạ vui ra mặt gọi “Anh, anh đến rồi!”
Cửa mở, Tư Kình Vũ không biết tới từ lúc nào? Hắn như là đã tới được một lúc, sắc mặt xem ra không được tốt lắm. Kình Vũ vốn đang ở bệnh viện, Lập Hạ liền gọi điện thoại nói Tư Thành Đống dẫn theo phụ nữ hẹn hò ở Hoàng Đình, Tống Ngọc San đã đuổi theo rồi. Phản ứng đầu tiên của hắn là hờ hững, chuyện như vậy đã nhiều lần xảy ra rồi. Đàn bà xung quanh cha hắn không phải là ít, mẹ hắn cũng không hứng thú đi bắt gian. Hắn không hề nghĩ là bản thân có chút hứng thú nào đối với chuyện này. Nhưng lúc này đây, hắn có dự cảm không tốt, dường như biết được người trong căn phòng này chính là ai?
Nhan Nghiên nhìn thấy Tư Kình Vũ đến, hai mắt mở to, miệng cũng mở lớn, nhưng vẫn không nói được gì.