Thời gian như nước chảy, trong bất tri bất giác đã đến ngày quyết đấu giữa Diệp Phàm và Dương Thanh.
Chạng vạng tối, một chiếc Rolls-Royce Phantom được chiếc Audi Q hộ tống bên, chạy trên đường cao tốc Hỗ Hàng, lái về phía hội sở Tây Hồ.
Trong xe, Tư Đồ Nhược Thủy cùng Tư Đồ Thần ngồi ở đằng sau, Tư Đồ Nhược Thủy nhìn ra bên ngoài cửa xe, nhớ lại cảnh Diệp Phàm cứu mình từ trong tay của đám người Kiều Bát Chỉ.
- Sao thế?
Thấy vẻ mặt Tư Đồ Nhược Thủy ngây ngốc nhìn bên ngoài, Tư Đồ Thần vươn nhẹ, vỗ nhẹ vào mái tóc của Tư Đồ Nhược Thủy.
- Cha, anh Diệp Phàm đến chưa nhỉ?
Tư Đồ Nhược Thủy cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng của mình, mà là nói sang chuyện khác.
- Cũng nhanh thôi.
Tư Đồ Thần nhìn đồng hồ, sau đó dùng ngón tay nhéo mũi Tư Đồ Nhược Thủy, cười trêu ghẹo:
- Thế nào, không chờ được nữa sao?
- Cha, cha nói bậy bạ gì thế…
Mặc dù là nói thế nhưng khuôn mặt của Tư Đồ Nhược Thủy không khỏi ửng đỏ.
Thấy vậy, tâm tình của Tư Đồ Thần vô cùng phức tạp.
- Cha, anh Diệp Phàm không có sao chứ?
Thấy Tư Đồ Thần trầm mặc, Tư Đồ Nhược Thủy lại hỏi.
- Không sao.
Tư Đồ Thần lắc lắc đầu, ở trong mắt hắn xem ra, chỉ cần Dương Thanh không có bước vào Tiên Thiên nhập môn cảnh, vậy hẳn không phải là là đối thủ của Diệp Phàm.
Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, hoàn toàn yên lòng, lại đưa mắt nhìn bên ngoài, phát hiện đã gần đến hội sở Tây Hồ.
Hội sở Tây Hồ.
Lâm Ngạo Phong cùng Dương Thanh ngồi một cái bàn đá bên cạnh rừng trúc, đang thưởng thức trà.
- Lâm thiếu, anh em nói xe của Tư Đồ Thần đang chạy đến đây.
Một gã đại hán đi vào, trước tiền hành lễ đối với Lâm Ngạo Phong và Dương Thanh, sau đó báo cáo.
- Tư Đồ Thần lão già này chạy tới xem náo nhiệt sao?
Lâm Ngạo Phong có chút nghi hoặc.
- Lâm huynh, lấy ý kiến của tôi thì Tư Đồ Thần và Diệp Phàm là cá mè một lứa.
Dương Thanh nói ra phán đoán của mình:
- Đây cũng là giải thích chuyện lúc trước.
- Hẳn là vậy.
Lâm Ngạo Phong nghe vậy, suy nghĩ một chút, cho rằng khả năng này là rất lớn, lập tức nở ra nụ cười lạnh:
- Nói vậy Tư Đồ Thần đến đây là vì muốn trợ chiến cho Diệp Phàm rồi.
- Diệt cỏ phải diệt tần gốc, chúng ta diệt sạch bọn chúng luôn.
Hàn quang trong mắt Dương Thanh lóe ra.
- Chẳng lẽ Dương huynh quên mất quy củ của Diệp Văn Hạo sao?
Lâm Ngạo Phong nhắc nhở nói:
- Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người của tổ chức Viêm Hoàng sẽ đến đây, nếu như chúng ta động thủ diệt sạch Tư Đồ Thần thì đừng nói Diệp Văn Hạo, chỉ sợ tổ chức Viêm Hoàng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Dương Thanh nghe vậy, trầm mặc không nói.
Tuy rằng hắn là thiên tài của Hồng Vũ môn nhưng mà hắn không dám đắc tội với Diệp Văn Hạo hay là tổ chức Viêm Hoàng.
- Dương huynh, chúng ta ra gặp Tư Đồ Thần thôi.
Lâm Ngạo Phong đề nghị.
Dương Thanh im lặng không lên tiếng gật đầu, đứng dậy cùng Lâm Ngạo Phong đi ra ngoài.
Một lát sau, khi Lâm Ngạo Phong và Dương Thanh đi ra bên ngoài thì thấy chiếc Rolls-Royce Phantom của Tư Đồ Thần đang chạy đến.
- Lão gia Tư Đồ Thần rất cuồng.
Dương Thanh rất khó chịu.
- Huynh sai rồi, hắn chỉ là một con rùa đen rút đầu, sở dĩ đến đây là bởi vì Diệp Văn Hạo đã đảm nhận chức vụ tại Giang Nam, cho rằng Nam Thanh Hồng của chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vẻ mặt Lâm Ngạo Phong xem thường, nói:
- Hắn ỷ vào có chút giao tình với người của tổ chức Viêm Hoàng phụ trách tại Đông Hải, luôn co đầu rút cổ không rời khỏi Đông Hải, nếu không sớm đã bị Nam Thanh Hồng chúng ta tiêu diệt rồi.
Lúc này, Dương Thanh không có hé miệng, hắn cũng không biết chuyện đấu đá giữa Nam Thanh Hồng và Đông Hải bang.
Rất nhanh, chiếc Rolls-Royce Phantom đã dừng lại.
- Chúng ta qua thôi.
Mắt thấy xe dừng lại, đám người Tư Đồ Thần không có xuống xe, Lâm Ngạo Phong cười lạnh một tiếng, mang theo đám người Dương Thanh đi qua.
- Anh Thần, Lâm Ngạo Phong dẫn người tới, làm sao đây?
Trong xe, Phí Tứ thấy thế, quay đầu xin chỉ thị.
- Yên tâm đi, bọn hắn không dám làm xằng làm bậy đâu.
Tư Đồ Thần thản nhiên:
- Bảo mọi người ngồi im trong xe.
- Tư Đồ lão ô quy, ông đã đến Hàng Hồ rồi, sao không dám xuống xe?
Tư Đồ Thần vừa dứt lời, Lâm Ngạo Phong liền khí vận đan điền, vũ nhục Tư Đồ Thần, giọng nói rất lớn, đủ để đám người Tư Đồ Thần nghe được.
Nghe Lâm Ngạo Phong nói lời xạo quần như thế, sắc mặt đám bảo tiêu của Tư Đồ Thần liền biến đổi, ánh mắt tức giận nhìn ra bên ngoài, hận không thể lập tức xuống xe đập chết con mja Lâm Ngạo Phong.
Mà Lâm Ngạo Phong cũng không tỏ ra sợ hãi, đi về phía chiếc Rolls-Royce Phantom.
Tư Đồ Thần thấy thế, hơi trầm ngâm, liền mở cửa kính xe xuống.
- Ha ha, tôi còn tưởng Tư Đồ lão ô quy nhà ông không có mặt mũi gặp người khác chứ.
Lâm Ngạo Phong cười lạnh, sau đó mắt nhìn chằm chằm vào cặp bánh bao của Tư Đồ Nhược Thủy, cố ý nói:
- Tiểu nha đầu, lần trước mày may mắn được tên chóa chết Diệp Phàm kia cứu đi, sau này cũng sẽ không có may mắn như thế. Một ngày nào đó, tao sẽ cho mày quỳ xuống dưới chân của tao.
Hả?
Nghe Lâm Ngạo Phong nói thế, Tư Đồ Thần giận dữ sau đó nhíu mày: Làm sao Lâm Ngạo Phong biết chuyện Diệp Phàm cứu đi Tư Đồ Nhược Thủy?
- Thằng khốn, anh Diệp Phàm sẽ không bỏ qua cho mày.
Tư Đồ Nhược Thủy nắm chặt phấn quyền, tức giận trừng mắt Lâm Ngạo Phong.
- Ha ha, quả nhiên không ngoài suy đoán của tao, thì ra chuyện lần trước là do thằng chó Diệp Phàm kia làm. Hôm nay tao muốn hắn trả lại cả gốc lẫn lời.
Lâm Ngạo Phong nở ra nụ cười lạnh:
- Tư Đồ lão ô quy, đợi thằng chóa Diệp Phàm kia chết đi, ngày tận thế của ông cũng không còn xa rồi.
- Lâm Ngạo Phong, nếu mày không biết nói tiếng người thì chạy về Thái Đảo, để Lâm Thiên Ý dạy lại cho.
Phí Tứ không nhịn được, lạnh giọng quát.
- Wey wey, chỉ là một con chó mà cũng dám kêu lên sao?
Lâm Ngạo Phong chẳng những không có sợ hãi, vẻ mặt khiêu khích:
- Nếu mày thích thì bước lên đây, Dương huynh đợi mày.
Sắc mặt Phí Tứ tím lại, không phản bác được, hắn biết hắn không phải là đối thủ của Dương Thanh.
- Lâm Ngạo Phong, tao khuyên mày nên nghĩ cách nhặt xác của tên họ Dương kia đi.
Tư Đồ Thần mở miệng, ngữ khí không nhanh không chậm, dường như không hề bận tâm đến lời khiêu khích của Lâm Ngạo Phong.
- Trong vòng chiêu, tao sẽ bóp chết tên tiểu tử kia.
Lúc này đây, không đợi Lâm Ngạo Phong mở miệng, vẻ mặt Dương Thanh tỏ ra khinh miệt mà mở miệng.
Cùng lúc đó, một chiếc Benlty từ đằng xa chạy đến.
Thấy vậy, Dương Thanh cùng Lâm Ngạo Phong liền đưa mắt nhìn về phía trước.
Mà Tư Đồ Thần thì mang theo Tư Đồ Nhược Thủy xuống xe, đi đến đón Diệp Phàm.
Rất nhanh, chiếc Benlty đã đi đến trước rồi dừng lại, cửa xe mở ra, Diệp Phàm bước xuống trước.
- Anh Diệp Phàm.
Mắt thấy Diệp Phàm xuống xe, Tư Đồ Nhược Thủy liền nhảy nhót chạy về phía Diệp Phàm, mà Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly cùng Tô Cẩm Đế cũng bước xuống xe.
- Nhược Thủy.
Thấy Tư Đồ Nhược Thủy đến gần, Diệp Phàm mỉm cười sờ sờ đầu Tư Đồ Nhược Thủy, sau đó chào hỏi Tư Đồ Thần:
- Chú Tư Đồ.
- Thằng chóa, Lâm huynh nói mày là một người ngông cuồng, tao vốn là không tin.
Mắt thấy sau khi xuống xe, Diệp Phàm không thèm nhìn mình và Lâm Ngạo Phong thì sắc mặt Dương Thanh phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Hiện giờ tao cảm thấy mày còn cuồng hơn so với tưởng tượng của tao, đáng tiếc là người cuồng ngạo thường chết sớm, mày cũng không phải là ngoại lệ. Tốt nhất là mày hãy chuẩn bị quan tài cho mình đi.
Nghe Dương Thanh nói thế, đám người Diệp Phàm đều đưa mắt nhìn về phía Dương Thanh.
- Lâm huynh, xem ra Tô Vũ Hinh này còn đẹp hơn dám hoa tàn bại liễu trước kia rồi.
Dương Thanh nhìn vào Tô Vũ Hinh, cười tấm tắc:
- Tô tiểu thư, cô là người được Lâm huynh coi trọng, chỉ cần cô đồng ý làm nữ nhân của Lâm huynh, tôi có thể để tên tiểu tạp chủng kia được chết một cách thoải mái.
Nói xong, một cỗ hàn ý lạnh lẽo trên người Dương Thanh xuất hiện.
Cảm nhận được vẻ sát ý ngập trời trên người Dương Thanh, trừ Diệp Phàm ra, đám người Tô Vũ Hinh đều cảm thấy lạnh run.
Diệp Phàm thấy thế, im lặng bước lên, giống như một tòa núi lớn chắn trước mặt mọi người.
Trong phút chốc.
Mọi người cảm thấy cảm giác áp bách trên người đã biến mất.
Hả?
Dương Thanh thấy vậy, ánh mắt hơi nheo lại.
- Mày rất nóng nảy.
Diệp Phàm nheo mắt, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào Dương Thanh:
- Nếu mày đã muốn chết sớm thì hiện tại tao sẽ thỏa mãn nguyện vọng cho mày.