- Thằng chóa, mày muốn chết.
Nghe được lời nói cuồng ngạo của Diệp Phàm, Dương Thanh biến sắc, chiến ý phát ra, muốn động thủ với Diệp Phàm.
- Dương huynh, đừng vội.
Lâm Ngạo Phong thấy thế, đưa tay ngăn Dương Thanh, nói:
- Cứ để hắn nhảy múa một hồi.
Dương Thanh nghe vậy, sắc mặt xanh mét nhìn Lâm Ngạo Phong, giống như muốn hỏi : Vì sao?
- Hẳn là người của VIêm Hoàng đã đến.
Lâm Ngạo Phong chỉ chỉ phía trước, Dương Thanh nhìn lại thì thấy một chiếc Toyota đang chạy đến, nhíu mày nhìn Diệp Phàm:
- Thằng chóa, tao sẽ cho mày sống lâu thêm một chút.
Không để ý đến lời kêu gào của Dương Thanh, Diệp Phàm cùng đám người Tô Vũ Hinh đưa mắt nhìn vào chiếc Toyota kia.
“Két”
Cửa xe mở ra, Giang Niên đi xuống.
Giang Niên?
Thấy Giang Niên, vẻ mặt Lâm Ngạo Phong hơi đổi, hắn không ngờ trận chiến này sẽ kinh động đến Giang Niên.
Mà vẻ cuồng ngạo trên mặt của Dương Thanh liền giảm bớt vài phần bởi vì hắn cảm nhận được khí tức Tiên Thiên Nhập môn cảnh trên người Giang Niên.
Diệp Phàm thì lại tỏ ra bình tĩnh.
Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.
- Tôi là Giang Niên, là người của tổ chức Viêm Hoàng, phụ trách Giang Nam.
Rất nhanh, Giang Niên đi đến trước người mọi người. Mặt không chút thay đổi nói:
- Tôi nhận được tin tức, Dương Thanh muốn khiêu chiến với Diệp Phàm, tôi muốn biết giữa các cậu có phải là đã ký kết khế ước sinh tử rồi hay không?
- Giang Niên đại sư, chúng tôi đã ký kết khế ước sinh tử.
Lâm Ngạo Phong giành nói.
- Cậu là đương sự sao?
Giang Niên lạnh giọng, trừng mắt liếc Lâm Ngạo Phong một cái.
Lâm Ngạo Phong kinh ngạc, cũng không dám hé răng, đưa khế ước sinh tử cho Dương Thanh:
- Đây là khế ước sinh tử.
Giang Niên cầm lấy khế ước sinh tử, thấy người đã ký tên, giọng nói lạnh lùng:
- Dựa vào quy định của tổ chức Viêm Hoàng. Giữa các võ giả tiến hành khiêu chiến, ký kết khế ước, tổ chức Viêm Hoàng sẽ không can dự nhưng sau khi trận đấu kết thúc, song phương sống hay chết thì cũng không được truy cứu trách nhiệm đối phương. Càng không thể tiến hành trả thù, nếu không tổ chức Viêm Hoàng sẽ trừng phạt theo quy định, đã hiểu chưa?
- Đã hiểu.
Diệp Phàm cùng Dương Thanh không hẹn mà cùng mở miệng.
- Hiểu được là tốt. Vì tránh để cho ai đó dùng Cấm thuật nên mặt trên đã để tôi làm trọng tài kiêm giám sát trong trận sinh tử chiến này.
Giọng nói Giang Niên lạnh như băng :
- Dựa theo ước định của bên, bên sẽ tiến hành trận sinh tử chiến ở bên trong, bên trong đã có sân bãi chưa ?
- Có.
Lâm Ngạo Phong do dự một chút, vẫn là giành trả lời trước.
- Một khi đã như vậy thì bên hãy đi vào bên trong đi.
Lúc này đây, Giang Niên cũng không có răn dạy và quở mắng Lâm Ngạo Phong, mà là trầm giọng nói:
- Người xem chiến phải rời xa, đề phòng bị ngộ thương.
Nghe Giang Niên nói thế, mọi người cũng không có dị nghị gì.
“Hừ”
Dương Thanh hướng về phía Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, rồi cùng Lâm Ngạo Phong đi vào hội sở, đám người Diệp Phàm đi ở phía sau, Giang Niên đi đằng sau cùng.
’ sau, mọi người đi đến một bãi đất trong trong hội sở.
- Anh Diệp Phàm, anh phải hung hăng giáo huấn tên hỗn đản kia.
Tư Đồ Nhược Thủy liền cổ vũ cho Diệp Phàm.
- Yên tâm đi Nhược Thủy, Diệp đại ca sẽ miễu sát tên ngốc bức kia.
Tô Cẩm Đế cũng mở miệng phụ họa.
Tô Cẩm Đế vừa nói xong, Tô Vũ Hinh liền bước lên, vươn tay ra, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho Diệp Phàm.
Giờ phút này nàng giống như là người vợ tiễn chồng đi xa, vẻ mặt ôn nhu, động tác vô cùng cẩn thận.
Làm xong mọi chuyện, nàng ngẩng đầu, thâm tình nhìn do một cái, không nói gì, trở lại vị trí cũ.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh.
Thấy vậy, Tư Đồ Nhược Thủy ngẩn ra mà Tô Lưu Ly lại trăm mối lẫn lộn, có lo lắng, có hâm mộ, còn có một phần mất mát không rõ.
- Diệp Phàm.
Bỗng nhiên, khi Diệp Phàm vừa bước lên được vài bước thì Tô Vũ Hinh lại lên tiếng.
Tô Lưu Ly vừa lên tiếng, đám người Tô Vũ Hinh cùng với Diệp Phàm đều nhìn vào nàng.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Tô Lưu Ly cảm thấy khẩn trương.
- Sao thế?
Thấy Tô Lưu Ly không nói lời nào, Diệp Phàm nghi ngờ hỏi.
- Cái…Cái này, nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lấy lời, nếu anh đã đáp ứng chữa khỏi bệnh cho chị Vũ Hinh, anh nhất định phải làm được.
Nghe Diệp Phàm hỏi, linh cơ Tô Lưu Ly vừa động, dùng Tô Vũ Hinh làm tấm mộc, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
- Cho nên anh phải thắng trận này, hơn nữa trước khi chữa khỏi bệnh cho chị Vũ Hinh thì không cho phép anh xảy ra chuyện gì.
- Được.
Mắt thấy bộ dạng Tô Lưu Ly vẫn ngang ngược như cũ thì Diệp Phàm cười khổ đáp ứng.
- Có muốn dặn dò ông bà, cha mẹ, dòng họ nhà hắn luôn không?
Mắt thấy Diệp Phàm lầm bà lầm bầm, Dương Thanh nở nụ cười châm chọc:
- Nói nhiều với một người chết như vậy để làm gì?
- Miệng của mày ăn kít hả? Biết nói tiếng người không?
Nghe Dương Thanh nói thế, Tô Lưu Ly liền mắng:
- Oh, tao hiểu được, nhất định là mày ghen tị rồi. Mày cũng muốn có người an ủi cho mày nhưng lại không có ai làm thế, yên tâm đi, chút nữa nếu mày chết thì tao sẽ gọi con Kiki nhà tao đến nhặt xác cho mày.
- Con khốn, mày muốn chết phải không?
Dương Thanh nghe thế liền mắng, sau đó không đợi Dương Thanh làm ra hành động gì với Tô Lưu Ly thì hắn đã bị đạo ánh mắt nhìn vào.
Chủ nhân của ánh mắt này là Diệp Phàm và Giang Niên.
Trong đó, ánh mắt Giang Niên sắc bén, tràn ngập ý vị cảnh cáo, giống như muốn nói cho Dương Thanh biết, nếu hắn dám động thủ với người bình thường thì tổ chức Viêm Hoàng sẽ xử lý hắn.
Mà ánh mắt của Diệp Phàm lại hoàn toàn tĩnh mịch.
Đúng vậy.
Nụ cười trên mặt Diệp Phàm biến mất, ánh mắt hoàn toàn tĩnh mịch, giống như là một cái xác không hồn đi về phía Dương Thanh, làm cho người khác có một loại cảm giác trầm lặng.
Chẳng biết tại sao, giờ phút này Dương Thanh lại cảm thấy sợ hãi, tâm thần có chút không yên.
Không riêng gì hắn, ngay cả Lâm Ngạo Phong đứng ở phía sau cũng giống như vậy.
Thậm chí ngay cả Giang Niên cùng với Diệp Văn Hạo đang ẩn núp cũng sững sờ.
Bọn hắn có thể cảm nhận được sau lưng cỗ khí tức trầm lặng này lại ẩn giấu một luồng sát ý khủng bố.
Cổ sát ý này làm cho Giang Niên, thậm chí là cả Diệp Văn Hạo đều âm thầm có chút giật mình.
Chuyện gì?
Chẳng lẽ đây là một môn công pháp đặc thù sao?
Dương Thanh, Lâm Ngạo Phong, Giang Niên cùng Diệp Văn Hạo đều thầm hỏi.
Không có đáp án.
Bọn hắn cũng không biết tại sao khí tức trên người Diệp Phàm lại trở nên trầm lặng như thế.
- Thằng chóa, trong vòng chiêu tao sẽ vặn gãy đầu mày.
Từ khi Diệp Phàm bước vào bãi đất trống, cảm giác bất an trong lòng Dương Thanh càng thêm mãnh liệt nhưng mà chiến ý trên người hắn cũng trở nên sôi trào rồi rống lên một câu.
Dường như hắn muốn dùng cách này để xua tan bât an trong lòng.
Không có trả lời.
Ánh mắt của Diệp Phàm vẫn tĩnh mịch vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Thanh rồi từ từ đi về phía Dương Thanh.
“Vù”
Dương Thanh thấy thế, đem kình lực vận tới lòng bàn chân phải, mượn lực, cả người giống như tên rời khỏi cung, bắn nhanh về phía Diệp Phàm.
- Chết đi.
Tay phải của Dương Thanh vung lên, toàn lực đánh về phía đầu của Diệp Phàm.
Công Tự Phục Hổ quyền !
“Vù”
Một quyền Dương Thanh đánh ra, gân cốt tề minh, tạng phủ tương ứng, quyền phong gào thét, phát ra lôi âm.
Dương Thanh vừa ra tay, Giang Niên ở một bên liền biết rõ, quả thật Dương Thanh đã bước vào “ Bán Bộ Tiên Thiên cảnh” nội cùng vô cùng cương mãnh, có xu thế biến thành “ Cương KÍnh” nếu không cũng sẽ không phát ra những tiếng xé gió như thế này.
Hiểu được chuyện này, đồng thời hắn cũng muốn nhìn xem Diệp Phàm phản ứng ra sao.
Diệp Phàm vẫn không né tránh, chân dán chặt vào mặt đất, tay phải đột nhiên vung lên, hóa thành chưởng, đỡ lấy quả dám của Dương Thanh.
Chưởng khắc quyền.
“Bốp”
Chưởng quyền giao nhau, Dương Thanh chỉ cảm giác được một quyền của mình như là đánh vào một tòa núi lớn, toàn bộ Kình lực bị triệt tiêu hơn nữa nắm tay lại truyền đến một cỗ đau rát.
Điều này làm cho Dương Thanh kinh hãi không thôi.
Đỡ được một đòn của Dương Thanh, Diệp Phàm không hề dừng tay lại, đột nhiên hóa chưởng thành trảo, muốn bắt lấy thiết quyền của Dương Thanh, ngón tay giống như móng vuốt thép, chụp vào gân tay, mạch máu của Dương Thanh.
- Cút ngay.
Dương Thanh chợt quát một tiếng, cánh tay phải giống như một khẩu súng bự, đột nhiên run lên, thoát khỏi Ưng trảo của Diệp Phàm.
“Vù”
Diệp Phàm bất vi sở động, mặt không thay đổi, tay phải chém ra, ngón cái cùng ngón trỏ tạo thành hình cái kìm, chụp vào cổ họng của Dương Thanh.
Khóa cổ.
Nếu như một đòn này của Diệp Phàm trúng vào cổ họng của Dương Thanh, thì Dương Thanh chắc chắn sẽ đi gặp ông bà.
Dường như Dương Thanh cũng hiểu được điểm này, không dám lơ là, tay trái vung lên, giống như một thanh cương bổng nhấc tay phải của Diệp Phàm lên.
“Vù”
Dường như đoán được Dương Thanh sẽ làm vậy, ngón tay của Diệp Phàm khép lại, hóa trảo thành chưởng, cổ tay vung lên, tát một cái vào miệng của Dương Thanh.
Lần biến chiêu này vừa nhanh vừa vội, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Trong lòng Dương Thanh cả kinh, cánh tay phải lại phát kình, dùng sức giơ lên, cố gắng muốn ngăn một tát này của Diệp Phàm.
“Bốp”
Ngay sau đó.
Tiếng bạt tai vang lên.
Mặc dù Dương Thanh đã cố gắng nhưng hắn lại thiếu may mắn, vẫn bị đầu ngón tay của Diệp Phàm tát trúng vào miệng, Kình lực đánh vào miệng của hắn làm cho cái răng cửa của hắn bị dập nát, hàm răng lung lay.
Dương Thanh bị đau, liền nhanh chóng lui ra sau m.
“Phì”
Thấy Diệp Phàm Phàm không có thừa thắng xông lên, Dương Thanh âm thầm xả hơi, há mồm phun ra răng và máu trong miệng.
- Yên tâm đi, tao sẽ không giết mày đâu.
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, mở miệng, giọng nói trầm thấp làm cho lông tơ người khác dựng cả lên:
- Bởi vì tao sẽ gỡ hết hàm răng của mày xuống, cắt luôn đầu lưỡi của mày rồi mới để mày xuống đoàn tụ ông bà.