Tại sao hắn lại mạnh như vậy?
Nghe Diệp Phàm nói như thế, Dương Thanh không nhịn được mà nhìn sang Lâm Ngạo Phong, vẻ mặt tỏ ra nghi ngờ.
Không có đáp án.
Vẻ mặt của Lâm Ngạo Phong mơ hồ.
Mà lúc này đây Giang Niên thấy một màn như thế thì hoàn toàn yên lòng, lấy thực lực của Dương Thanh, nếu như Dương Thanh không đột phá được Tiên Thiên nhập môn thì sẽ không phải là đối thủ của Diệp Phàm.
Yên tâm rất nhiều, Giang Niên liền cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Diệp Văn Hạo nhưng mà sau khi nhìn quanh vẫn không thấy Diệp Văn Hạo đâu cả.
Xa xa trong rừng trúc, Diệp Văn Hạo xuyên qua khe hở, thấy được Giang Niên đang tìm mình cũng không để ý, mà là đưa mắt nhìn cục diện trong sân đấu.
- Diệp đại ca uy vũ.
Cùng lúc đó, Tô Cẩm Đế liền hưng phấn gào to lên.
- Anh Diệp Phàm cố lên.
Mà Tư Đồ Nhược Thủy cũng hô to để trợ uy.
Nghe Tô Cẩm Đế và Tư Đồ Nhược Thủy hét to lên, chị em Tô Vũ Hinh cùng Tô Lưu Ly nhẹ nhàng thở ra.
Mà Tư Đồ Thần lại tỏ ra yên lòng.
- Dương huynh, ngày đó thằng chóa này đã che giấu thực lực, huynh phải cẩn thật.
Đúng lúc này, Lâm Ngạo Phong liền hô to nhắc nhở Dương Thanh.
Che dấu thực lực?
Nghe được mấy chữ này, Dương Thanh liền tức giận, muốn đấm chết cm Lâm Ngạo Phong để trút giận.
Tuy rằng tức giận nhưng Dương Thanh cũng liền điều chỉnh lại tâm tình của mình.
- Thằng chóa, tao thừa nhận mày rất mạnh nhưng không có nghĩa rằng mày có thể thắng được tao, tao vẫn sẽ giết chết mày.
“Vù”
Diệp Phàm không có nói gì, thân hình vừa động, nháy mắt đã đến trước mặt Dương Thanh, thủ đao chém ra.
“Vù”
Thật nhanh.
Thấy thế tới của Diệp Phàm hung hăng, trong lòng Dương Thanh kinh hãi, không dám lấy cứng đối cứng mà là nghiêng người, để tránh đi mũi nhọn.
Thủ đao của Diệp Phàm liền chém sát vào bả vai của Dương Thanh, làm cho Dương Thanh đổ mồ hôi lanh.
Thủ đao không trúng, Diệp Phàm lại bước lên đuổi theo Dương Thanh, lại chém ra một thủ đao khác.
Mắt thấy Diệp Phàm đánh đến đường cùng, Dương Thanh tức giận đến không nhẹ, nhưng mà hắn cũng không dám phản kích lại, tiếp tục né tránh.
Thủ đao chém ra, đột nhiên đùi phải Diệp Phàm vung lên, đá thẳng vào cổ chân của Dương Thanh.
Quét nang.
Dương Thanh thấy thế liền hừ lạnh một tiếng, cũng không hề né tránh, vung chân lên lấy cứng đối cứng.
“Bốp”
chân chạm nhau, giống như cây thép lớn đụng vào nhau, lực phản chấn làm cho Dương Thanh lui lại vài bước, nền cẩm thạch dưới chân phát ra những tiếng “ Răng rắc”
Dương Thanh không lùi mà tiến, lại bước lên, thừa dịp Dương Thanh chưa đứng vững, một chiêu Pháo Chùy oanh ra.
“Lộp bộp”
Trong lòng Dương Thanh run lên, biết rõ có tránh cũng không được, chỉ đành phải vung tay lên che ở trước người, ngăn cản Pháo Chùy của Diệp Phàm.
“Bốp”
Quyền chưởng đụng nhau, tay Dương Thanh phát kình, hóa giải nắm đấm của Diệp Phàm.
Cơ hội.
Trong lòng Dương Thanh hơi động, lập tức hóa chưởng thành trảo, muốn chế trụ tay của Diệp Phàm.
Nhưng mà.
Không đợi Dương Thanh có cơ hội, Diệp Phàm lại công kích.
Nguy hiểm.
Trong lòng Dương Thanh căng thẳng, cố gắng lui ra sau.
Đã muộn.
“Vù”
Tiếng xé gió vang lên, tay phải Diệp Phàm chém ra, tát mạnh vào mặt Dương Thanh.
“Bốp”
Lúc này đây, mặt của Dương Thanh đã ăn nguyên cái tát của Diệp Phàm, răng trong miệng hắn rơi ra, cả người bay ngược về sau.
“Phốc”
Trên không, Dương Thanh liền hộc máu.
Một kích thành công, Diệp Phàm cũng không dừng lại, cả người nhảy lên, muốn kéo Dương Thanh từ trên không xuống.
- Chết.
Dương Thanh gầm lên một tiếng, cổ tay run lên, một thanh chủy thủ ở trong tay áo của hắn liền bắn ra.
“Vù”
Thanh chủy thủ liền bắn thẳng về phía Diệp Phàm.
Ám khí.
Bá!
Biến cố đột nhiên xuất hiện, làm cho sắc mặt Giang Niên cuồng biến.
Lúc này khoảng cách giữa Dương Thanh và Diệp Phàm quá gần nhau, cho dù hắn có lòng muốn xuất thủ cứu giúp cũng không còn kịp nữa rồi.
So sánh với Giang Niên mà nói thì Diệp Văn Hạo càng lo lắng hơn.
Ngay sau đó.
Trong sự lo lắng của người, Diệp Phàm cảm ứng được nguy cơ, thân hình giống như là một con linh hầu, cả người nghiêng qua.
“Vù”
Thanh chủy thủ bay sát người Diệp Phàm, lưỡi dao sắc bén cắt y phục cùng da thịt của Diệp Phàm, máu tươi liền rỉ ra.
“Keng”
Sau đó, thanh chủy thủ liền rơi xuống đất.
Tránh thoát?
Thấy vậy, trong lòng Lâm Ngạo Phong cả kinh.
Ở trong mắt hắn xem ra, Dương Thanh dùng ám khí, hơn nữa khoảng cách lại gần như thế, Diệp Phàm không có khả năng né tránh được.
Thấy Diệp Phàm né tránh được ám khí, Diệp Văn Hạo cùng Giang Niên đều âm thầm thở ra.
- A.
Ở bên ngoài, Tư Đồ Nhược Thủy thấy Diệp Phàm bị chảy máu liền lập tức kên lên.
người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly, Tô Cẩm Đế cũng cảm thấy căng thẳng.
- Yên tâm đi, Tiểu Phàm chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Tư Đồ Thần mở miệng giải thích.
Nghe Tư Đồ Thần nói thế, người Tô Vũ Hinh mới nhẹ nhàng thở ra.
Cùng lúc đó trong sân, Dương Thanh đã rơi xuống mặt đất, lúc này sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch.
Hắn biết rằng, lấy thực lực của hắn bây giờ nếu hắn muốn giết Diệp Phàm, đây là một điều không thể.
Ngay tại khi Dương Thanh trở nên hoảng sợ bất an, Dương Thanh lại bước về phía Dương Thanh.
Thấy Diệp Phàm bước về phía mình, Dương Thanh liền bước lui về sau.
Lui được vài bước, Dương Thanh phát hiện đã không còn đường lui nữa, trong lòng chấn động, đồng thời cũng nhận thấy được một sự thật: Diệp Phàm sẽ không để cho hắn chạy trốn.
- Không.
- Ta không thể chết được !
Sau khi hiểu được điểm này, vẻ mặt Dương Thanh tỏ ra không cam lòng, rống lớn:
- Ta là thiên tài tuyệt thế của Hồng Vũ mon, ta không thể chết ở chỗ này, ta muốn sống để tham gia trận thi đấu Thanh bảng năm sau.
- Ta muốn đột phá Tiên Thiên nhập môn, tranh đoạt top Thanh bảng.
Gào thét, khuôn mặt Dương Thanh vặn vẹo, gân xanh trên người nổi lên.
Cùng lúc đó, một cổ khí lưu trên người Dương Thanh xuất hiện, xoay tròn quanh thân thể của hắn, làm cho trường bào của hắn bay vù vù.
Trong phút chốc.
Một cố khí tức cường đại từ trên người hắn đã lan tràn phía.
Hắn bước chân vào Tiên Thiên nhập môn.