Trong Tử Yên không gian, Đào Hoa còn đang ngơ ngác đứng tại trúc lâu, chủ nhân vừa nói gì nhỉ, nàng ấy lập tức đi giải quyết vấn đề này. Chủ nhân phải đi giải quyết ra sao? Lẽ nào chủ nhân đã tu luyện tới tu vi hô mưa gọi gió? Đang cân nhắc, liền nghe được tiếng mưa lộp bộp dội lên rừng trúc bên ngoài. Thần sắc Đào Hoa chợt sửng sốt, tiếp đó gương mặt hiện ra vẻ mừng như điên, phút chốc chạy ra khỏi trúc lâu, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Chỉ thấy toàn bộ Tử Yên không gian nổi lên cơn mưa nhỏ, nước mưa rơi xuống mặt đất, lại hội tụ về con sông ở trung gian. Đào Hoa vui vẻ giang rộng hai tay ngửa mặt lên không trung, hớn hở nhảy nhót, xoay tròn…
Bầy cá dưới nước như ý thức được điều gì, thỉnh thoảng lại nhảy lên mặt nước, dưới cơn mưa phùn lất phất tạo nên một hình ảnh mê ly.
Hứa Tử Yên vừa hấp thu nước, vừa chú ý mực nước trong hồ. Nàng giật mình phát hiện nước trong hồ này dù mình hấp thu bao nhiêu, nó vẫn duy trì một mực nước cố định, không thêm không bớt. Hứa Tử Yên lặn xuống đáy, trông thấy dưới đáy nước có một cái lỗ, tối mù sâu không thấy đáy, không biết đi thông tới nơi nào.
Hứa Tử Yên lại từ đáy hồ nổi lên, nằm trong hồ không để ý nữa. Cứ như vậy, Hứa Tử Yên ngâm trong hồ cả nửa ngày, nước sông trong không gian mới dâng lên một lần nữa. Hứa Tử Yên ra khỏi hồ, thay y phục khô mát thoải mái. Xong xuôi mới lần thứ hai tiến vào Tử Yên không gian, chắp tay đứng bên bờ sông, ngắm nước sông trong vắt gợn sóng và mấy chú cá thỉnh thoảng thích thú nổi lên mặt nước, nụ cười phát ra từ nội tâm.
Ngày kế tiếp, Hứa Tử Yên lại khôi phục quy luật sinh hoạt vốn có. Tu luyện, lĩnh ngộ, luyện đan, chế phù…
Mỗi ngày nấu cho mình một chén cơm linh mễ, ninh một nồi canh cá, ăn mấy miếng bàn đào, cuộc sống phải gọi là thư thả hết sức…
Sắp tới ngày ước hẹn với nhóm Lâm Phi Ngu, mười mẫu ruộng lúa trong Tử Yên không gian cũng chín hoàn toàn. Có Đào Hoa trong Tử Yên không gian, lần này Hứa Tử Yên hoàn toàn trở thành một chưởng quỹ phủi tay. Mà Đào Hoa đã tranh thủ khoảng thời gian đó thu gặt xong mười mẫu rồi gieo lại linh thước lần nữa.
Ruộng lúa kỳ này, mỗi mẫu sản xuất một nghìn ký linh thước, mười mẫu linh điền thì sản xuất một vạn ký linh thước. Ngoại trừ dùng để làm giống gieo, cộng với giữ cho Hứa Tử Yên ăn, số còn lại khoảng chừng chín ngàn ký hạt giống.
Hôm ấy, tới ngày hẹn nhóm Lâm Phi Ngu đi Tán Tiên thành. Hứa Tử Yên rời khỏi sơn cốc từ sớm, ngự kiếm bay về phía nơi ở của Lâm Phi Ngu. Tới khi lên tới đỉnh núi, canh giờ hẵng còn sớm, tuy nhiên đã có vài đệ tử Thái Huyền tông đang tu luyện trong nắng sớm.
Ngự kiếm đáp xuống ngọn núi, đi tới sân viện nhóm Lâm Phi Ngu cư trú.
Vừa tiến vào viện, phát hiện nhóm Lâm Phi Ngu đã sẵn sàng rời đi. Thấy Hứa Tử Yên đến, Lâm Phi Ngu vui vẻ nói: “Tử Yên sư muội, muội đã đến rồi. Ăn gì chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng trả lời.
“Vậy chúng ta xuất phát thôi.” Lâm Phi Ngu kích động đi ra bên ngoài, phóng lên cao, tiện tay ném ra một hồng lăng, hồng lăng () kia lập tức to lên, Lâm Phi Ngu đáp xuống hồng lăng, ngoắc tay với nhóm Vưu Nguyệt cùng Hứa Tử Yên. Nhóm Vưu Nguyệt và Hứa Tử Yên không nói lời nào, đều bay lên hồng lăng, khoanh chân ngồi trên đó. Hồng lăng kia liền bay về hướng Tán Tiên thành.
() Hồng lăng: Dải lụa đỏ
Phi hành hai ngày hai đêm, khi ánh rạng đông vào ngày thứ hai hơi lộ ra, nhóm Hứa Tử Yên từ xa đã thấy được một tòa thành trì to lớn.
“Tới Tán Tiên thành rồi.” Lâm Phi Ngu nhẹ giọng nói: “Chúng ta xuống phía dưới thôi.”
Mọi người vừa nghe, đều từ nhảy khỏi hồng lăng, lăng không đáp xuống mặt đất. Lâm Phi Ngu vung tay lên, hồng lăng kia tức khắc thu nhỏ lại, bị Lâm Phi Ngu thu vào nhẫn trữ vật.
Đi tới cổng Tán Tiên thành, mỗi người giao nộp mười linh thạch tệ, mới được vào Tán Tiên thành. Lúc này canh giờ còn sớm, nhưng có rất nhiều cửa hàng mở rộng cửa buôn bán. Tại toàn bộ tu tiên giới, lợi nhuận khổng lồ từ kinh thương giúp chống đỡ rất nhiều gia tộc tu tiên, cho dù là đại tông môn phương bắc giống Thái Huyền tông, cũng không dám bỏ qua mảng lợi nhuận thương nghiệp này. Bởi vậy rất nhiều tông môn và gia tộc tu tiên đều phái những môn hạ đệ tử tư chất kém của mình mở cửa hàng tại các phường thị, thành thử các phường thị tại tu tiên giới đều cực kỳ náo nhiệt.
Hứa Tử Yên theo Lâm Phi Ngu đi trên đường cái Tán Tiên thành, bây giờ trên đường đã có người qua lại, hơn nữa Tán Tiên thành tựa hồ còn có chợ sáng, chỉ chốc lát sau, trên đường cái bắt đầu rộn ràng nhốn nháo hẳn lên.
Hứa Tử Yên tỉ mỉ đánh giá bốn phía, phát hiện người đi đường qua lại tu vi không cao lắm. Rất nhiều tu sĩ đều là Luyện Khí kỳ, đương nhiên cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ, song không phải rất nhiều, hơn nữa tu vi không cao. Vả lại Hứa Tử Yên còn chú ý tới mấy tu sĩ mang cặp mắt như kẻ trộm lấm lét đảo xung quanh, vừa nhìn đã biết không phải hạng người lương thiện gì.
Mắt thấy mấy tên trộm kia lăn lại gần Lâm Phi Ngu, Hứa Tử Yên bước nhanh hai bước, đến trước mặt Lâm Phi Ngu, kéo tay áo Lâm Phi Ngu về phía bên phải mình, bản thân chắn trước người Lâm Phi Ngu, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy tu sĩ kia.
Lâm Phi Ngu đột nhiên bị Hứa Tử Yên lôi kéo như thế, lại càng hoảng sợ. Quay đầu thấy là Hứa Tử Yên, dõi theo ánh mắt Hứa Tử Yên, liền phát hiện mấy tên tu sĩ lấm la lấm lét.
Mấy tu sĩ kia đều là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy đến Luyện Khí kỳ tầng thứ mười, thấy Hứa Tử Yên Luyện Khí kỳ tầng thứ tám phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, thì hung hăng trừng nàng, có điều họ không nhìn ra tu vi nhóm Lâm Phi Ngu, nên cũng không dám lộ liễu, đành vội vã rời đi.
Lúc này Lâm Phi Ngu làm sao còn không rõ mình vừa rồi bị đám trộm cắp này theo dõi, trong lòng không khỏi giận dữ, cất bước tính đuổi theo, đánh mấy tên kia tơi bời một trận.
Hứa Tử Yên nhanh tay túm lấy tay áo Lâm Phi Ngu, lắc đầu.
Lâm Phi Ngu liếc nhìn Hứa Tử Yên, oán hận chà chà chân, miệng quát theo bóng lưng mấy tên kia: “Đừng để ta bắt gặp các ngươi.”
Mấy tên kia căn bản không có quay đầu lại, thân hình nhanh chóng quẹo vào một con ngõ, biến mất trong phạm vi tầm nhìn của nhóm Hứa Tử Yên.
Khi ấy, Vưu Nguyệt đi tới trước mặt Hứa Tử Yên. Vưu Nguyệt dù sao cũng là lớp nhân vật tiền bối, kiến thức rộng rãi, nhìn bóng lưng mấy tên kia vội vã biến mất, trầm tư nói: “Phi Ngu, ở đây dù sao cũng là địa bàn Tán Tiên minh. Mà Tán Tiên minh và tông môn chúng ta không hợp nhau, vừa rồi có thể chỉ là mấy tên kia thấy chúng ta mặc y phục Thái Huyền tông, mới tính đối phó chúng ta, từ chỗ chúng ta trộm đi ít đồ. Nếu bọn họ thật sự thành công, cho dù không trộm được vật phẩm quý trọng gì, cũng đủ để bọn họ tại Tán Tiên minh khoe khoang một phen.”
Hứa Tử Yên nghe xong thì sửng sốt, thầm nghĩ, lẽ nào thực lực Tán Tiên minh so với Thái Huyền tông còn mạnh hơn?
Vưu Nguyệt trông thấy ánh mắt nghi vấn của Hứa Tử Yên, liền cười khổ giải thích: “Thực lực Tán Tiên minh tuy rằng không bằng Thái Huyền tông chúng ta, nhưng lại thắng ở số lượng tu sĩ đông đảo, hơn nữa cực kỳ đố kỵ tông môn, cho nên tông môn không muốn chọc đến bọn họ lắm. Ngoài ra tính lưu động của bọn họ rất lớn, một khi xảy ra chuyện, lại không biết họ rốt cuộc ở nơi đâu. Đi tìm Tán Tiên minh lại chẳng được gì. Bởi vì lúc ấy, Tán Tiên minh sẽ nói bọn họ không biết người kia là ai, tông môn các ngươi không thể nói một tán tu bất kỳ chính là người trong Tán Tiên minh được. Vì thế, chỉ cần Tán Tiên minh không làm ra hành động hoàn toàn chọc giận tông môn, tông môn sẽ không có cách nào tóm bọn họ, cũng đâu thể cùng bọn họ toàn diện khai chiến đúng không?”
Hứa Tử Yên suy nghĩ một lát, cảm giác Tán Tiên minh này thật đúng là một tổ chức không cách nào tóm gọn được. Chỉ cần bọn họ không làm bậy quá đáng, dù là sai phạm nhỏ liên tiếp, cũng sẽ không có nguy cơ gì.
Bên cạnh Lâm Phi Ngu nghe Vưu Nguyệt nói xong, vẫn tức giận đến phùng mang trợn má, cất giọng căm hận: “Lẽ nào cứ bỏ qua như thế, lần sau gặp chúng, còn phải giả vờ chưa từng phát sinh chuyện gì?”
Vưu Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Lần sau gặp mặt, không phải bắt chúng ta giả trang coi như chưa phát sinh chuyện gì, mà là ta vừa trông thấy bóng lưng vội vã rời đi của mấy tên kia, tốc độ rất nhanh, nhưng không có chút hoảng loạn. E rằng bọn chúng tại Tán Tiên thành cũng có tổ chức. Có lẽ bọn chúng hiện tại rời khỏi chính là đi gọi người, một hồi, nói không chừng bọn chúng trái lại sẽ đến đây tìm chúng ta.”
“Bọn chúng dám?” Lâm Phi Ngu nhướng mày, ánh mắt dâng trào phẫn nộ.
Hứa Tử Yên cũng thấy vô cùng kinh ngạc, bèn nhẹ giọng hỏi: “Lẽ nào bọn chúng còn dám trắng trợn đến đây cướp đoạt?”
“Thế thì không.” Vưu Nguyệt cười khổ giải thích: “Hơn nữa bọn chúng sẽ không tiếp tục đụng mặt chúng ta, bọn chúng chỉ ngầm cho người theo dõi chúng ta, sau đó tìm cơ hội gây phiền phức cho chúng ta tại Tán Tiên thành.”
“Vậy chúng ta phải làm thế nào mới tốt?” Hứa Tử Yên vẫn nghĩ phiền phức càng ít càng tốt, có thể tách ra đó là hay nhất.
Vưu Nguyệt trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng nói: “Nếu không, hay là chúng ta tìm một nơi, thay y phục tông môn đi, đây cũng do ta sơ sẩy, bởi vì đã lâu chưa tới Tán Tiên thành, nên quên mất thay y phục ở Đình Lam sơn mạch rồi hẵng đi.”
“Vì sao chúng ta phải thay y phục chứ? Lẽ nào Thái Huyền tông chúng ta còn sợ đám tán tu ấy?” Lâm Phi Ngu xị mặt, mất hứng nói.
“Phi Ngu, ngươi đừng coi thường tán tiên. Lần này chúng ta đi ra, dù sao không phải địa bàn của mình, một khi xảy ra chuyện, ngay cả người cứu viện cũng không có. Hơn nữa chúng ta đến Tán Tiên thành không phải muốn gây phiền phức, mà là đến xem có đồ gì để mua. Sắp đến lúc giao dịch rồi, nói không chừng sẽ có rất nhiều cao thủ tới Tán Tiên thành, tu vi mấy người chúng ta đến lúc đó không có ưu thế gì. Giả sử chúng ta ở chỗ này chọc phải phiền phức, dù cuối cùng không xảy ra chuyện, thế nhưng nếu để tông chủ biết, sợ rằng sẽ lập tức bắt chúng ta trở về tông môn, ngay cả Đình Lam sơn mạch cũng không để chúng ta ở.”
“Vậy… lẽ nào… chúng ta phải ngậm bồ hòn như vậy?”