“Vậy… lẽ nào… chúng ta phải ngậm bồ hòn như vậy?” Lâm Phi Ngu vừa nghe Vưu Nguyệt nhắc tới phụ thân nàng, liền có chút nhục chí, song vẫn không cam lòng nói.
“Không bảo chúng ta phải ngậm bồ hòn, mà là cố gắng tách ra. Bọn chúng không tìm được chúng ta, tất nhiên mất đi hứng thú, sẽ không tìm chúng ta kiếm chuyện nữa.”
Lâm Phi Ngu đảo tròng mắt, đột nhiên vừa cười vừa nói: “Vưu trưởng lão, nếu không ngươi đi thuê một căn phòng, chúng ta tới chỗ đó đổi thành trang phục nam tử, rồi lại đi ra.”
Vưu Nguyệt không khỏi mỉm cười: “Đã biết ngươi muốn làm vậy.” Nói xong, quay đầu hỏi Hứa Tử Yên: “Ngươi có y phục nam tử không?”
Hứa Tử Yên gật gật đầu, sau khi nàng đào vong, trong vòng trữ vật có đủ các loại y phục, đương nhiên có y phục nam tử. Có điều, Hứa Tử Yên đang nghĩ, chắc nhóm Lâm Phi Ngu thường nữ phẫn nam trang rời khỏi tông môn, nếu không Vưu Nguyệt sẽ không chỉ hỏi mỗi mình có y phục nam tử không, xem ra các nàng thường xuyên làm việc này. Nhưng Liễu Nhất Thanh () chẳng phải nói các nàng chưa từng rời khỏi tông môn sao?
() Liễu Nhất Thanh: Là nhân vật đón Hứa Tử Yên từ Hứa gia tới tông môn.
Vừa nghĩ tới đây, bỗng nghe Lâm Phi Ngu bên cạnh cười nói: “Thì ra Tử Yên sư muội cũng là một người không trung thực nha, trên người thường xuyên chuẩn bị y phục để cải trang.”
Hứa Tử Yên không trả lời Lâm Phi Ngu, mà hiếu kỳ hỏi: “Các tỷ thường cải trang rời khỏi tông môn?”
“Đúng vậy, nhưng không đi quá xa, chỉ dạo đi dạo lại ở phường thị tông môn.”
“À.” Trong lòng Hứa Tử Yên hiểu rõ, đó căn bản không tính là rời khỏi tông môn, phường thị kia gần như ở ngay dưới chân núi tông môn, có lẽ Lâm Phi Ngu cảm thấy chơi vui, mới thường cải trang, chắc bởi vì nguyên nhân sợ sau khi rời khỏi tông môn, sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Chúng ta trước tiên tìm một khách sạn đi.” Vưu Nguyệt trưởng lão khẽ nói. Rồi dẫn mọi người rời khỏi đường cái, đi vòng ra sau các căn nhà. Dần dần đi tới một con hẻm nhỏ yên tĩnh, người đi đường càng lúc càng ít. Cổng sau và cửa sổ phòng khách sạn đều ở đây, còn cổng chính thì nằm ngay đường cái.
Giờ này, bởi vì hẵng còn sớm, trên đường cái đã có người, thế nhưng tại con hẻm nhỏ thì gần như không có ai. Ánh mắt Hứa Tử Yên lóe lên tia sắc bén, bởi vì nàng phát hiện có một người đang theo dõi nhóm người mình.
Mà cùng lúc đó thân hình Vưu Nguyệt bỗng nhiên chớp lóe, xuất hiện trước người một nam tử trung niên cách cả nhóm khoảng trăm mét.
Nam tử muốn há miệng, tay Vưu Nguyệt đã bóp đầu hắn, một luồng kình khí trong tay bắn xuyên vào. Nam tử lập tức hôn mê. Vưu Nguyệt do dự xách nam tử lên, nhét vào một góc, rồi nhanh chóng lui về sau Lâm Phi Ngu, nhìn một loạt cửa sổ nói: “Phi Ngu, ta vừa mới dùng tinh thần lực tra xét, mấy căn phòng này đều không có khách. Ta ra cổng chính thuê một phòng, chờ một hồi, ta sẽ mở một cánh cửa sổ, các ngươi ở chỗ này chờ, đến lúc đó tiến vào từ cửa sổ.”
“Ừ!” Lâm Phi Ngu nhẹ nhàng gật đầu, Vưu Nguyệt liền quay người nhanh chóng ra khỏi con hẻm nhỏ.
“Tử Yên sư muội, muội biết vì sao Vưu Nguyệt trưởng lão phải làm vậy không?”
Đầu óc Hứa Tử Yên chuyển động, trong lòng đã hiểu rõ bảy tám phần. Có điều vẫn vờ như không biết, mơ hồ lắc lắc đầu.
Lâm Phi Ngu cười khẽ giải thích: “Nếu mười người chúng ta cùng đi thuê trọ, như vậy đến lúc đó đám người theo chân chúng ta chỉ cần nghe ngóng nơi có mười nữ đệ tử Thái Huyền tông ở trọ, sẽ rất dễ tìm được chỗ chúng ta. Kế tiếp lại dò hỏi bộ dạng, đương nhiên sẽ tóm được chúng ta. Mà hiện tại chỉ có một mình Vưu trưởng lão đi thuê trọ, chúng ta lẻn vào từ cửa sổ. Ở trong đó lén lút thay y phục, rồi cùng Vưu trưởng lão rời khỏi từ cửa sổ, sẽ không ai hay biết dáng vẻ của chúng ta.”
Mấy người đang cười nói, thì nghe bên cạnh có tiếng cửa sổ mở ra. Quay đầu nhìn lại, thấy là Vưu Nguyệt đang ở một cánh cửa sổ ngoắc ngoắc các nàng. Cả nhóm quan sát bốn phía, phát hiện bây giờ đúng lúc không có ai, từng người chuyển động thân hình, giống như một sợi tơ tiến vào cánh cửa sổ kia.
Đợi Hứa Tử Yên là người vào phòng cuối cùng, Vưu Nguyệt vẫn đứng bên cạnh liền khép cửa sổ. Kế đó tạo một thủ thế với mọi người. Mọi người từ nhẫn trữ vật của mình lấy ra các chủng loại y phục bắt đầu thay đồ.
Rất nhanh, mười người liền mặc quần áo của mười nam tử tán tiên. Lâm Phi Ngu từ nhẫn trữ vật lấy một viên đan dược đưa cho Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên khó hiểu tiếp lấy viên đan dược kia, lại thấy chín người Lâm Phi Ngu đều lấy ra một viên giống vậy, bỏ vào một ly trà, dùng nước hòa tan, rồi bắt đầu bôi lung tung lên mặt.
Hứa Tử Yên thoáng chốc trợn mắt, ở trước mặt Hứa Tử Yên, làn da nhóm Lâm Phi Ngu phát sinh biến hóa, có hơi tím tái, có đen nhẻm, có vàng vọt.
Hứa Tử Yên sửng sốt một chút, rồi trong nháy mắt phản ứng lại. Trong truyền thừa của mình mặc dù không có viên đan dược này, nhưng vừa nghĩ đã biết, đây là một loại đan dược tạm thời thay đổi màu sắc làn da. Thế là, Hứa Tử Yên bắt chước theo, chớp mắt Hứa Tử Yên đã biến thành một nam tử có làn da màu lúa mạch.
Tuy nhiên, Hứa Tử Yên càng thêm cẩn thận. Không chỉ bôi trên mặt, mà còn bôi lên những chỗ da lộ ra ngoài, bao gồm sau lỗ tai đều cẩn thận bôi lên.
Nhóm Lâm Phi Ngu thấy Hứa Tử Yên cẩn thận như vậy, vừa tán thưởng nhìn Hứa Tử Yên vừa bắt đầu học theo Hứa Tử Yên bôi thêm. Cuối cùng, Hứa Tử Yên bôi hai cánh tay thành màu tiểu mạch, xong xuôi mới hất nước thuốc ra ngoài cửa sổ.
Những người khác cũng làm theo, rồi im lặng ngồi trong phòng chờ nước thuốc khô. Đại khái chưa đầy một khắc, mọi người giơ tay lên kiểm tra, thấy đã hoàn toàn giống màu da tự nhiên. Ánh mắt cả đám giao nhau, Vưu Nguyệt đi tới phía trước cửa sổ đầu tiên, không ngừng quan sát bên ngoài. Sau khi phát hiện không có ai, Vưu Nguyệt liền tung mình nhảy ra ngoài. Năm người kế tiếp nhảy ra, thì bên ngoài lại xuất hiện người đi đường.
Sáu người Vưu Nguyệt liền đứng trước cửa sổ, giả vờ đang thương lượng chuyện gì đó, mà bốn người Hứa Tử Yên còn lại thì trốn trong phòng, chờ người đi đường đi khuất, nhóm Hứa Tử Yên mới nhảy ra khỏi phòng. Mọi người nhanh chóng rời khỏi đây, tiến ra đường cái, nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập.
“Chúng ta hiện tại phải đi hội giao dịch ư?” Hứa Tử Yên khẽ hỏi.
Lâm Phi Ngu cả ngày ở lì trong Thái Huyền tông, đi xa nhất cũng không quá phường thị dưới chân núi. Hôm nay là lần đầu tiên không có phụ thân đi cùng, tựa như con chim non vừa phá vỏ, ánh mắt cũng cảm thấy không đủ dùng, xua tay nói: “Cái hội giao dịch kia nghe Trương Kiệt nói, phải đến tối mới bắt đầu. Chúng ta không cần lo lắng, cứ đi dạo trước đã.”
Hứa Tử Yên nghe vậy chợt lóe suy nghĩ: “Phi Ngu sư tỷ, Trương Kiệt trưởng lão cũng tới Tán Tiên thành ư?”
“Không biết, ta nghĩ hắn cũng sẽ đến!”
Lâm Phi Ngu nói xong, không tiếp tục ngó ngàng tới Hứa Tử Yên liền vui vẻ nhàn nhã đi dạo trên đường cái. Đi dạo vài tiệm, cảm thấy chẳng có đồ gì hay ho, đoàn người liền đi tới phường thị ngoài trời trên đường cái Tán Tiên thành, xem có may mắn tìm được bảo vật gì không.
Lâm Phi Ngu mãi ở trong Thái Huyền tông, chưa từng thấy qua chuyện đời, lòng hẵng còn sung mãn trẻ con. Gặp mấy thứ mình chưa bao giờ thấy, đều muốn mua, bèn tiến lên cùng người bán trả giá, mấy người Lý Dung Nhi ở bên cạnh cùng trả giá theo, thật ra để giúp Lâm Phi Ngu trả được giá thấp hơn.
Lần trả giá này, Lâm Phi Ngu ngược lại đem việc mua đồ đặt ở vị trí thứ hai, còn việc trả giá đặt ở vị trí thứ nhất, hoàn toàn không phải vì mua đồ, mà chỉ vì thích trả giá. Thế nhưng ngươi trả giá xong cũng phải mua chứ? May mà Lâm Phi Ngu không thiếu linh thạch, dọc đường này thật ra đã mua không ít đồ.
Mọi người từ bên trái đi dạo xuống phía dưới, sau lại từ bên phải bắt đầu dạo về. Tán tu phường thị lộ thiên thấy phong cách mua đồ lung tung của đoàn người Lâm Phi Ngu, cả đám tựa như bộc phát, cùng hèn mọn nhìn đoàn người Lâm Phi Ngu.
Về phần Lâm Phi Ngu thì không hề ngó ngàng đến sắc mặt những người đó, nàng lúc này đang chơi rất vui vẻ.
Hứa Tử Yên cứ lẽo đẽo theo sau Lâm Phi Ngu, nhưng không hùa vào. Ánh mắt nghiêm túc đảo qua mỗi gian hàng, lại để nàng phát hiện hai vị thảo dược dùng luyện chế An Hồn đan. Đồng thời, Hứa Tử Yên cũng mua một ít giống dược thảo quý giá, tính sau khi trở lại, sẽ trồng vào Tử Yên không gian.
Đi khắp phường thị lộ thiên, Hứa Tử Yên ngoại trừ mua một ít thảo dược và hạt giống, ngược lại không gặp thứ nào mình cảm thấy hứng thú. Nội tâm khó tránh có chút thất vọng, song nghĩ lại, nào dễ tìm được bảo vật như thế! Có thể mua hai vị thảo dược chế An Hồn đan, xem như đã thu được bảo vật rồi.
Mười người đi trên phường thị lộ thiên, các nàng không hề hay biết nhóm người mình đang bị kẻ khác theo dõi. Theo dõi các nàng đúng là đám người tính động thủ lúc vừa tiến vào cổng thành. Đám người này là thế lực bang phái trung đẳng tại Tán Tiên thành, Tiềm bang.
Tiềm bang mới bắt đầu sáng lập, là một bang phái đạo tặc. Ngụ ý âm thầm ẩn nấp, cho nên gọi là Tiềm bang. Sau này trong Tiềm bang lục tục xuất hiện mấy cao thủ, liền dần dần tiến lên, không ngừng phát triển thế lực. Hôm nay Tiềm bang tên đã xứng với thực, bọn hắn chính là một tổ chức nửa trộm đạo, nửa cướp giật.
Mà Tán Tiên thành đối với việc này căn bản không để ý tới, phải biết rằng con đường tu luyện của tán tu vốn dĩ gian khổ hơn tông môn rất nhiều, bọn hắn đương nhiên sẽ không bài xích hành vi này. Có thể nói đại bộ phận tán tu đều từng có hành vi trộm cướp. Kể cả tông môn thấy thiên tài địa bảo gì, chẳng phải lúc đó cũng động thủ cướp đoạt đó ư? Dù sao tu tiên giới chính là lấy thực lực vi tôn. Trừ phi ngươi có bối cảnh thật mạnh, ở một số trường hợp công khai, tu sĩ đối với ngươi sẽ có một loại cố kị nhất định. Còn nếu ngươi ở một hoàn cảnh không ai hay biết, mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, đều sẽ bị giết người đoạt bảo.
Chỉ cần bọn hắn không chọc cho quần chúng phẫn nộ, việc này thật ra sẽ không ai quản. Chuyện không liên quan tới mình, ở một bên xem náo nhiệt là đủ rồi.