Tại Tán Tiên thành cũng không phải không có quy củ, chính là bất kể tu sĩ tranh đấu thế nào, chỉ cần không gây tai nạn chết người, người quản lý Tán Tiên thành sẽ không quản. Còn nếu một khi gây tai nạn chết người, mặc kệ ngươi có thân phận gì, Tán Tiên thành sẽ dốc hết tất cả thế lực của mình, bắt giết người kia.
Lúc trước một nhi tử của tông chủ trung đẳng tông môn tại Tán Tiên thành giết một tán tu, liền bị người quản lý Tán Tiên thành đánh chết ngay bên đường. Sau đó tông chủ tông môn kia tự mình dẫn người đến đây khởi binh vấn tội, Tán Tiên minh cũng lập tức đưa ra cách thức nghênh chiến, dù cho cá chết lưới rách cũng không cam chịu tỏ ra nửa điểm yếu kém. Tố cáo mạch lạc tông chủ tông môn trung đẳng kia, quy củ Tán Tiên thành tại tu tiên giới ai nấy đều biết, hơn nữa trên tường ngay cổng thành, đã có khắc quy củ Tán Tiên thành. Trong phạm vi Tán Tiên thành vi phạm quy củ, chính là khinh thị Tán Tiên minh, khinh thị Tán Tiên minh chính là khinh thị toàn bộ tán tu phương bắc. Chuyện này Tán Tiên thành làm không sai, cho dù cùng tông môn đánh một trận, cũng sẽ không nhượng bộ chút nào.
Tông chủ tông môn kia không nhịn được nỗi đau mất con, dứt khoát khai chiến với Tán Tiên minh. Cuối cùng tất nhiên vẫn là Tán Tiên minh nhỉnh hơn một chút, tuy rằng Tán Tiên minh cũng tổn thất rất nhiều tu sĩ, thế nhưng trung đẳng tông môn kia nguyên khí đại thương, biến thành một tiểu tông môn. Mà Tán Tiên minh vốn dĩ đã bị vây vào thế tan vỡ, song làm các tông môn phương bắc thật không ngờ chính là, số tán tu vốn dĩ không tham gia Tán Tiên minh, nhìn thấy Tán Tiên minh vì quy củ, lại dám cứng rắn chống đối tông môn, hơn nữa cuối cùng còn đạt được trận thắng nhỏ. Kể từ đó, gần như toàn bộ tán tu phương bắc đều gia nhập Tán Tiên minh, khiến Tán Tiên minh nhanh chóng vực dậy, trở thành một tổ chức chân chính có thể đối kháng thế lực tông môn.
Cho nên, Tán Tiên thành bề ngoài nhìn như rất loạn, long xà hỗn tạp, lại không hề có chuyện giết người nào phát sinh. Cũng từng có tán tu ở chỗ này giết người bên đường, bọn họ cho rằng đây là tại địa bàn Tán Tiên minh của mình, Tán Tiên minh sẽ không nghiêm phạt người nhà. Thật chẳng ngờ Tán Tiên minh không chút do dự đem người có can đảm mạo phạm quy củ này chém giết, căn bản mặc kệ ngươi là người Tán Tiên minh, hay là người tông môn.
Kể từ đó, không chỉ làm kinh sợ đám tán tu kiệt ngạo bất tuân, cũng khiến tông môn vô cùng thỏa mãn. Tông môn không sợ có thế lực sinh ra, mà là sợ thế lực không hiểu quy củ sinh ra. Nhìn thấy Tán Tiên minh hiểu được quy củ như vậy, thái độ đối địch của tông môn đối với Tán Tiên minh cũng hòa hoãn đôi chút. Nếu như không có tán tu cả gan mạo phạm quy củ Tán Tiên minh này, khiến các tông môn phương bắc thấy được thái độ của Tán Tiên minh, nói không chừng, các tông môn phương bắc thật sẽ liên hợp lại, gạt bỏ Tán Tiên minh.
Tuy nhiên nếu tông môn thật sự làm như vậy, không thể nghi ngờ chính là tuyên chiến với toàn bộ tán tu trong thiên hạ, sợ rằng kia sẽ thành một cuộc chiến tranh không hồi kết thúc. Đây cũng là nguyên nhân tông môn phương bắc chậm chạp không động thủ.
Vậy nếu có người ở trong Tán Tiên thành đụng phải kẻ thù thì làm sao? Chỉ có hai biện pháp. Một là, chờ rời khỏi Tán Tiên thành rồi hẵng tính, biện pháp khác chính là tại quảng trường Tán Tiên thành, có một lôi đài sinh tử, chỉ cần giao cho người quản lý Tán Tiên thành một viên trung phẩm linh thạch, ngươi có thể lên lôi đài quyết trận sinh tử. Đương nhiên, việc này còn phải được đối phương đồng ý cùng ngươi lên lôi đài. Bằng không, chỉ đành chờ đối phương rời khỏi Tán Tiên thành mới ra tay.
Lại nói, một đám người Tiềm bang đang chậm rãi vây quanh nhóm Hứa Tử Yên. Mấy kẻ này tìm kiếm nhóm Hứa Tử Yên suốt một buổi sáng, vậy mà phát hiện nhóm Hứa Tử Yên mất tăm mất tích. Sau lại ở trên đường nhỏ heo hút phát hiện đồng bọn Tiềm bang của mình hôn mê. Đợi cứu tỉnh hắn, biết mọi chuyện phát sinh, trong lòng hiểu rõ, nhóm Hứa Tử Yên rất có thể đã thay đổi xiêm y. Vì vậy, nhóm người này liền mang tâm tình uể oải, bắt đầu đi dạo trên đường, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Thật khéo là, bọn họ lại ở phường thị lộ thiên gặp nhóm Hứa Tử Yên. Tuy rằng không nhận ra nhóm Hứa Tử Yên chính là người gặp phải ở cửa thành ban sáng, nhưng bọn họ thấy dáng vẻ tiêu tiền như nước của Lâm Phi Ngu, liền chú ý tới các nàng. Theo đuôi nhóm Hứa Tử Yên chuẩn bị hạ thủ.
Hứa Tử Yên từng trải qua cuộc đào vong, nên vẫn rất cẩn thận. Trong số mười người này, trừ Hứa Tử Yên từng tự mình trải qua đào vong, thì chỉ có Vưu Nguyệt đã ra ngoài lịch lãm trải nghiệm. Số còn lại đều là chim non nuôi trong nhà, không có kinh nghiệm lịch luyện gì. Mặc dù từng xuống núi làm nhiệm vụ, song bất kể các nàng đang ở giai đoạn tu vi nào, các nàng cũng không phải nhân vật thực lực mạnh mẽ, đều là theo sư huynh sư tỷ ra ngoài, đập cổ vũ, đánh góp vui, cuối cùng sắm vai húp ké chút canh. Bằng không sẽ không bị Lâm Thượng Phong phái đến bên cạnh Lâm Phi Ngu, do đó các nàng căn bản không có lịch luyện gì.
Thành thử, không hề ngoài ý muốn trong số mười người, Vưu Nguyệt và Hứa Tử Yên phát hiện cả nhóm bị theo dõi đầu tiên. Vưu Nguyệt và Hứa Tử Yên len lén quan sát mọi nơi, trong số mấy kẻ kia đã nhận ra vài tên ở cổng thành buổi sáng.
Khi Vưu Nguyệt quan sát những kẻ kia, thì nhạy cảm phát hiện Hứa Tử Yên cũng đang quan sát. Nhìn theo hướng Hứa Tử Yên, thấy Hứa Tử Yên quả nhiên phát hiện đám người theo dõi, Vưu Nguyệt thầm kinh ngạc: “Nha đầu kia có khứu giác nhạy bén thật, xem ra nàng chẳng phải đơn thuần giống biểu hiện bên ngoài của nàng.”
Lúc này, tại ven đường có một bé trai mười một mười hai tuổi đứng đó, ánh mắt chớp động quan sát tất cả mọi việc trên đường, đứng sau nó là hai tu sĩ trung niên, mang vẻ mặt tươi cười nhìn nhóm Hứa Tử Yên và đám người theo dõi.
“Tiềm bang lại tìm được dê béo để xuống tay?” Bé trai nói.
“Ha ha, đúng vậy, xem ra thật đúng là một đám dê béo.” Một tu sĩ trung niên cười ha hả đáp.
“Lại là một bầy dê ngốc.” Tu sĩ trung niên còn lại cũng cười bảo.
Cùng thời điểm ấy, Vưu Nguyệt đã báo tin tức nhóm người mình bị theo dõi cho tất cả. Thần sắc mọi người căng thẳng, mà Lâm Phi Ngu thì giận dữ. Dừng bước, ánh mắt phẫn nộ trừng đám người theo dõi.
Người Tiềm bang thấy mình bị người ta phát hiện, dứt khoát không tiếp tục ngụy trang. Cả đám cười hì hì vây quanh, có đến hai mươi mấy tên.
Ánh mắt Hứa Tử Yên chợt lóe sắc xanh thẳm, liền thấy rõ tu vi hai mươi mấy tên trước mắt. Trong đó năm tên là tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên, một tên là Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy, một tên là Trúc Cơ kỳ tầng năm, ba tên là Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, còn lại những tên khác đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Hứa Tử Yên so sánh thực lực đôi bên, nghĩ cũng biết bên mình chiếm ưu thế lớn. Ngặt nỗi đây là địa bàn của người ta, ai biết Tiềm bang có còn cao thủ hay không, đoán chắc nhất định sẽ có, liền không khỏi hơi nhíu mày.
Đám người Tiềm bang hỉ hả đi tới trước mặt nhóm Hứa Tử Yên, bọn họ cũng không phải không nhìn ra tu vi nhóm Lâm Phi Ngu, tối thiểu tu sĩ Tiềm bang có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy đều không nhìn thấu tu vi Vưu Nguyệt. Có điều, bọn họ không có gì phải sợ, ở đây dù sao cũng là địa bàn bọn họ, mà gương mặt nhóm Lâm Phi Ngu bọn họ đều chưa từng gặp qua, vừa nhìn đã biết là từ bên ngoài tới. Lại xem bộ dạng nhà giàu mới nổi của các nàng, trong lòng đoán rằng không phải đệ tử tông môn, có lẽ là đệ tử thế gia tu tiên. Hơn nữa Tiềm bang của họ cũng không phải không có cao thủ, Vì vậy liền không chút băn khoăn vây quanh nhóm Lâm Phi Ngu.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy cười hì hì đi tới trước mặt Vưu Nguyệt, quan sát Vưu Nguyệt từ trên xuống dưới, nói: “Bọn ta là người Tiềm bang, các ngươi là lần đầu tiên đến Tán Tiên thành phải không?”
“Thì sao?” Vưu Nguyệt lạnh lùng đáp.
“Ha ha, ta biết tu vi ngươi cao hơn ta, nhưng vậy thì sao? Hay là giao cho Tiềm bang bọn ta một ít phí bảo vệ, ta cam đoan các ngươi trong khoảng thời gian ở Tán Tiên thành, Tiềm bang chúng ta không ai đi tìm các ngươi gây phiền phức.”
“Đúng vậy, đồ nhà quê, mau giao đồ giá trị ra đây.”
“Đồ nhà giàu mới nổi, thức thời một chút, đừng để bị đánh tới khi tàn phế, mới chịu lấy ra. Còn bắt bọn ta cởi quần giùm, làm mất công tới hai lần.”
Những tên Tiềm bang này vốn dĩ không phải kẻ tốt lành gì, trong khoảng thời gian ngắn, các câu chữi thô tục đều phun thẳng vào đầu nhóm Lâm Phi Ngu.
Lâm Phi Ngu bị chọc tức tới nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, siết chặt nắm đấm muốn xông lên, lại bị Vưu Nguyệt ngăn ở phía sau, lạnh lùng nhìn tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy kia, khinh thường hỏi: “Chỉ bằng ngươi?”
“Ha ha.” Tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy vừa cười vừa nói: “Đừng tưởng rằng tu vi của ngươi rất cao, Tiềm bang bọn ta không phải không có cao thủ. Ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng tu vi của ngươi có thể an toàn rời khỏi Tán Tiên thành, trở về nhà các ngươi? Hơn nữa…”
Nói đến đây, tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy dừng một chút, ánh mắt xẹt qua thần sắc nhóm Hứa Tử Yên, tự tin nói: “Dù cuối cùng ngươi có thể chạy trốn, thế còn mấy tên này?”
Nét mặt Vưu Nguyệt lập tức cau lại, Lâm Phi Ngu không thể nghi ngờ là nhược điểm của nàng. Trong lòng nghĩ có nên cho bọn họ một ít linh thạch, đuổi bọn họ đi cho rồi hay không. Thì ở đằng sau, một tu sĩ Tiềm bang đột nhiên chỉ vào nhóm người Vưu Nguyệt hô: “Đường chủ, mấy người này chính là đám người ở cổng thành buổi sáng.”
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy nghe vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua tên đệ tử Tiềm bang kia, khẽ cau mày hỏi: “Ngươi chắc chứ?”
“Không sai, chính là các nàng. Các nàng chỉ thay y phục và đổi màu da, điểm này không giấu được người Tiềm bang chúng ta, chúng ta rành cái này nhất.”
Tiềm bang chính là hàng trộm cướp, những việc như cải trang dịch dung đương nhiên là bản lĩnh sở trường của bọn họ, có thể nhận ra nhóm Vưu Nguyệt cũng không kỳ quái. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy nghe người của mình xác nhận xong, liền quay đầu lộ ra gương mặt lạnh tanh nói: “Là các ngươi đánh bất tỉnh người Tiềm bang bọn ta?”
Vưu Nguyệt còn chưa kịp trả lời, Lâm Phi Ngu bên cạnh đã sớm không nhịn nổi, nàng vốn là một người tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, hôm nay bị một đám đạo tặc quang minh chính đại vây quanh, làm sao còn nhịn được, liền ở bên cạnh quát to một tiếng: “Thế thì sao?”