Hứa Tử Yên lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một xấp cửu phẩm đỉnh cấp phù lục, nàng giờ đang bị nhóm Lâm Phi Ngu vây quanh, ngược lại không lo bị người khác trông thấy. Lén lút cho mỗi người trừ Vưu Nguyệt và Hà Thanh Thanh hai tấm cửu phẩm đỉnh cấp phù lục, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Trước tiên ta cho mỗi người các tỷ hai tấm cửu phẩm phù lục phòng thân. Chờ chúng ta về Đình Lam sơn mạch, ta tiếp tục bớt chút thời gian chế tác phù lục, đến lúc đó bổ sung đầy đủ cho các tỷ.”
“Cảm tạ Tử Yên, muội thật sự quá tốt.”
Mấy người nhanh chóng thu cửu phẩm phù lục Hứa Tử Yên cho, sau đó cả đám chân thành nói lời cảm tạ với Hứa Tử Yên. Chỉ là Hà Thanh Thanh có chút lo lắng lôi kéo ống tay áo Hứa Tử Yên, nhỏ giọng hỏi: “Tử Yên sư muội, ta vừa rồi thoáng cái ném ra mười tấm cửu phẩm phù lục, đau lòng chết ta. Muội sẽ không tính mười tấm kia cho ta chứ?”
Hứa Tử Yên buồn cười nhìn Hà Thanh Thanh, thầm nghĩ: “Cửu phẩm phù lục trong mắt các ngươi là thứ rất quý trọng, ở chỗ ta chẳng phải cái gì đáng tiền. Thôi thì thỏa mãn yêu cầu của các ngươi có mức độ.” Nàng nghĩ, theo tu vi của mình hiển lộ từng chút, những người này sớm muộn gì đều sẽ trở thành thủ hạ của mình.
Vì vậy, nàng vừa cười vừa nói: “Hà sư tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ chế tác cho tỷ mười tấm nữa.”
“Thật đa tạ muội.” Hà Thanh Thanh vui vẻ ôm cánh tay Hứa Tử Yên lắc lắc.
Vào thời điểm mọi người đang thoải mái trò chuyện, Long Uyên trưng ra gương mặt bình tĩnh, đi tới trước mặt Hứa Tử Yên, cầm một túi trữ vật đưa cho Hứa Tử Yên, nghiêm giọng nói: “Đây là hai nghìn năm trăm viên thượng phẩm linh thạch, ngươi kiểm tra đi.”
Hứa Tử Yên vận dụng tinh thần lực đảo qua, thấy xác thực là hai nghìn năm trăm viên thượng phẩm linh thạch, liền gật đầu, chắp tay cười nói với Long Uyên: “Đa tạ Long bang chủ, ha ha…”
“Hừ.” Long Uyên hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt vô cùng nhục nhã. Hắn đương nhiên là nhục nhã, chuyện này dù dính đến ai, sắc mặt người nấy đều sẽ không đẹp nổi. Quay đầu lại bước nhanh rời khỏi Hứa Tử Yên, gọi thủ hạ chật vật rời khỏi đây.
Nhóm Hứa Tử Yên vừa tính rời khỏi, thì chợt thấy bé trai Văn Hạo ngoắc gọi Hứa Tử Yên: “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tỷ xinh đẹp.”
Hứa Tử Yên dừng bước, xem dáng vẻ nhảy nhót của bé trai kia, bèn mỉm cười đi về hướng nó. Đợi khi tới trước mặt, lại vươn tay xoa đầu nó hỏi: “Tiểu đệ đệ, đệ kêu tỷ tỷ làm gì vậy?”
“Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tới nhà đệ làm khách có được không?”
Thần sắc Hứa Tử Yên sửng sốt, quan sát kỹ Văn Hạo, thấy ánh mắt bé trai này tràn ngập vẻ chờ mong, lại ngẩng đầu liếc xem hai người trung niên đứng sau nó, phát hiện trong mắt họ cũng thế, Hứa Tử Yên không khỏi hiếu kỳ. Tuy vậy, nàng đương nhiên sẽ không dựa vào lời mời của một bé trai, liền mạo muội tới nhà người ta làm khách. Cho nên vẫn cực kỳ khách khí cự tuyệt bé trai Văn Hạo.
Bé trai thấy Hứa Tử Yên cự tuyệt mình, trong mắt chỉ có mất mát, ngược lại không giận, vẫn lôi kéo ống tay áo Hứa Tử Yên, vừa cười vừa nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ dẫn đầu các nàng phải không?” Nói xong lại dùng ánh mắt nhìn nhóm Lâm Phi Ngu.
“Ta?” Hứa Tử Yên cười khẽ hỏi: “Tiểu đệ đệ, sao đệ lại nghĩ ta dẫn đầu, mà không phải theo các nàng tới?”
Bé trai Văn Hạo bĩu môi, kiêu ngạo đáp: “Tỷ xem dáng dấp các nàng thì biết, đâu có uy nghi như tỷ tỷ xinh đẹp? Tỷ tỷ xinh đẹp vừa nhìn đã biết là người quen ra lệnh, còn khí chất các nàng chỉ là mấy con tôm cá nhỏ.”
Hứa Tử Yên quay đầu ngắm vài người Lâm Phi Ngu. Tám người Vưu Nguyệt đã quen ở trước mặt Lâm Phi Ngu nịnh nọt, nên nào có uy nghi gì? Lâm Phi Ngu thì cả ngày đều chăm bẳm vào việc chế tác con rối, tuy rằng là nữ nhi Lâm Thượng Phong, song chưa từng theo Lâm Thượng Phong xử lý sự vụ tông môn, nội tâm thuần khiết hệt như một tiểu cô nương, đương nhiên chưa thể nói tới uy nghi.
Còn Hứa Tử Yên khi ở gia tộc, nghiễm nhiên đứng đầu một thế hệ thanh niên, trên người tự nhiên dưỡng thành một phần uy nghi. Trước đây Hứa Tử Yên không có chú ý, hôm nay bị bé trai Văn Hạo nhắc tới, so sánh mình với nhóm Lâm Phi Ngu, nhìn thế nào cũng thấy mình xác thực uy nghi hơn các nàng một ít.
Nàng ưỡn ngực, cố tỏ vẻ uy nghi hơn xoa đầu bé trai Văn Hạo, mỉm cười mất tự nhiên nói: “Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ phải đi. Mau về nhà thôi, trẻ con đừng ham ra ngoài chơi quá.”
Nhóm Hứa Tử Yên rời khỏi lôi đài, người chung quanh đều tản đi.
Mười người dạo bước trên đường cái, tìm khách sạn thuê phòng, lại ăn cơm nghỉ ngơi một hồi. Mắt thấy sắp hoàng hôn, đoàn người lập tức tiến về tòa lâu lớn ở trung tâm Tán Tiên thành. Hội giao dịch đêm nay sẽ được cử hành tại tòa lâu ngay Tán Tiên thành. Tòa đại lâu này tổng cộng có năm tầng, có điều hôm nay chỉ mở ba tầng.
Tầng thứ nhất là hội giao dịch nhằm vào tu sĩ Luyện Khí kỳ, tầng thứ hai là hội giao dịch nhằm vào tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mà tầng thứ ba thì là hội giao dịch nhằm vào Kết Đan kỳ. Về phần tầng thứ tư, đó là hội giao dịch nhằm vào Nguyên Anh kỳ, song một tầng kia trước giờ chưa từng mở ra. Bởi vì toàn bộ tu tiên giới phương bắc có mỗi hai Nguyên Anh đại tu sĩ, một là Nguyên Anh lão tổ Thái Huyền tông, một là Nguyên Anh lão tổ Hoa Dương tông. Nguyên Anh lão tổ khu vực khác căn bản sẽ không đến phương bắc tham gia hội giao dịch. Cho nên tầng thứ tư trở lên chưa từng có cơ hội mở ra.
Hội giao dịch tầng thứ hai và tầng thứ ba, vẫn có vài tu sĩ khu khác tới nơi này tiến hành giao dịch. Muốn vào nơi đây, chẳng phải con mèo con chó nào cũng có thể vào. Tiến vào hội giao dịch tầng thứ nhất, cần giao mười viên hạ phẩm linh thạch làm phí vào cửa. Nếu ngươi là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, muốn vào hội giao dịch tầng thứ hai, cần giao một viên trung phẩm linh thạch. Mà tu sĩ Kết Đan kỳ muốn vào hội giao dịch tầng thứ ba, thì cần giao mười viên trung phẩm linh thạch.
Nếu ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, theo nguyên tắc là không có tư cách tiến vào hội giao dịch tầng thứ hai cùng tầng thứ ba. Giả sử ngươi muốn đi vào, cũng không phải không thể được. Muốn vào tầng thứ hai, chỉ cần giao mười viên trung phẩm linh thạch làm phí vào cửa, muốn vào hội giao dịch tầng thứ ba, thì cần giao một viên thượng phẩm linh thạch.
Loại chuyện này cực hiếm khi phát sinh. Không đạt được tu vi kia, ai rảnh rỗi không có việc gì bỏ số tiền lớn để đi. Đồ nơi đó một đệ tử Luyện Khí kỳ như ngươi có thể mua nổi sao? Thật ra đã từng có vài lần xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ kỳ nộp lên một viên thượng phẩm linh thạch tiến vào hội giao dịch tầng thứ ba, nhưng vẫn rất hiếm.
Loại hội giao dịch này tại phường thị trực thuộc Thái Huyền tông và Hoa Dương tông kinh doanh cũng có tổ chức, thông thường đều là hàng năm tổ chức một lần. Thái Huyền tông, Hoa Dương tông cùng Tán Tiên minh, ba nhà này đều sẽ tổ chức những ngày khác nhau.
Hôm nay là Tán Tiên minh tổ chức hội giao dịch, hội giao dịch giống vậy mở hai canh giờ, từ buổi tối đến nửa đêm kết thúc. Vì thế, tu sĩ các nơi chỉ cần có chút ý định đều sẽ tới tham gia hội giao dịch này, kỳ vọng ở chỗ này mua được, bán được, hoặc trao đổi đươc đồ mình cần. Do đó, lúc này vừa mới hoàng hôn, đã có rất nhiều tu sĩ chạy tới đại lâu nằm ở trung tâm Tán Tiên thành.
Hứa Tử Yên theo nhóm Lâm Phi Ngu đi tới đại lâu, sắp tới trước cửa, Lâm Phi Ngu quay đầu nhìn Hứa Tử Yên, vẻ mặt có hơi do dự: “Tử Yên sư muội, muội lát nữa muốn đi tầng thứ mấy?”
Hứa Tử Yên đương nhiên hiểu rõ hàm nghĩa trong câu hỏi của Lâm Phi Ngu, bởi vì thời gian nghỉ ngơi tại khách sạn, Lâm Phi Ngu đã giải thích quy củ hội giao dịch cho Hứa Tử Yên. Mấy người Lâm Phi Ngu đương nhiên không có tâm tư đi dạo tầng thứ nhất, thế nhưng Hứa Tử Yên là đệ tử Luyện Khí kỳ, Lâm Phi Ngu không thể tự làm chủ kéo Hứa Tử Yên đến tầng thứ hai. Phải biết rằng Hứa Tử Yên rất có khả năng muốn ở tầng thứ nhất mua vài thứ, Hứa Tử Yên dù sao chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ.
Đã biết tâm tư Lâm Phi Ngu, Hứa Tử Yên tất nhiên sẽ không làm khó mấy người Lâm Phi Ngu, vừa cười vừa nói: “Phi Ngu sư tỷ, mấy tỷ đi tầng thứ hai đi, mình ta đi dạo tầng thứ nhất, đến lúc đó mấy tỷ không cần chờ ta, chúng ta trực tiếp gặp tại khách sạn. Có lẽ ta xem xong tầng thứ nhất thì trực tiếp trở về luôn.”
“Cũng được.” Lâm Phi Ngu gật đầu.
Vài người đi tới gần cửa ra vào, Hứa Tử Yên quan sát kiến trúc này từ trên xuống dưới. Cảm giác toàn bộ kiến trúc đều có linh lực dao động, trong lòng hiểu rõ, ở chỗ này có bố trí pháp trận. Cao cao phía trên cửa treo tấm bảng hiệu, nội dung dùng tư thế hào hùng viết ba chữ lớn: “Tán Tiên minh.”
Tu sĩ các nơi đến đây giao dịch đều vô cùng quy củ, ở đây dù sao cũng là Tán Tiên minh, thế lực lớn thứ ba phương bắc gần với Thái Huyền tông và Hoa Dương tông. Tu sĩ phương bắc đương nhiên biết sự lợi hại của Tán Tiên minh, nên đâu dám ở đây gây sự. Mà tu sĩ các khu vực khác lặn lội đường xa đến, không quen thuộc đời sống nơi đây thì càng thêm cẩn thận dè dặt.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ không ít, thế nhưng không gian phòng tòa lâu này xây quả thực không nhỏ, có thể hoàn toàn chứa hết tu sĩ Trúc Cơ kỳ tới tham gia hội giao dịch. Tu sĩ Kết Đan kỳ thì cực kỳ ít, tầng thứ ba gần như trống không, chỉ cần chuẩn bị một căn phòng nho nhỏ là đủ rồi. Về phần tu sĩ Luyện Khí kỳ thì quá nhiều, không gian tầng thứ nhất căn bản không chứa nổi. Thành thử, Tán Tiên minh còn đặt rất nhiều bàn xung quanh sân trước tòa đại lâu, cung cấp cho tu sĩ Luyện Khí kỳ. Bởi lẽ từng tu sĩ Luyện Khí kỳ thời điểm tiến vào cửa đến sân trước, đều giao mười viên hạ phẩm linh thạch làm phí vào cửa, một cái bàn thì có đáng bao nhiêu tiền. Huống chi dùng xong vẫn có thể thu hồi, sang năm dùng tiếp.
Chẳng qua ở đây lại tăng mạnh thủ vệ. Rất nhiều cao tầng đệ tử Luyện Khí kỳ cùng đệ tử Trúc Cơ kỳ đều rải rác trong viện, giám thị nhất cử nhất động những tu sĩ kia, phòng ngừa bọn họ ở chỗ này sinh sự.