Lão tu sĩ nghe lời này, nội tâm kích động tột cùng. Hắn nghĩ rằng, chuyện này rất có thể là thật. Cô nhóc trước mắt hẳn cực kỳ được phụ thân nàng yêu thích, cho nên nàng đòi phụ thân cho xem Ngưng Dịch đan, phụ thân nàng liền đưa cho nàng. Hiện tại phải xem hắn làm cách nào lừa gạt cô nhóc này lấy Ngưng Dịch đan tới tay.
Hắn vô cùng sợ phụ thân cô nhóc này phát hiện ý đồ của mình. Tu sĩ có thể đưa một viên Ngưng Dịch đan cho nữ nhi thưởng thức, bối cảnh và tài lực há dễ chọc? Vì vậy, lão tu sĩ kiềm chế cơn kích động, cố ổn định cảm xúc của bản thân, truyền âm cho Hứa Tử Yên: “Tiểu cô nương, phụ thân của ngươi đâu?”
“Ở bên trên.” Hứa Tử Yên vừa truyền âm vừa dùng tay chỉ lên tầng thứ ba.
Thần sắc lão tu sĩ lập tức kinh hoảng, vội vàng truyền âm hỏi: “Phụ thân ngươi là đại tu sĩ Kết Đan kỳ?”
“Đúng vậy, viên Ngưng Dịch đan này là phụ thân chuẩn bị cho ca ca.” Hứa Tử Yên ngây thơ đáp.
Lão tu sĩ im lặng, hơi khép mi mắt, tròng mắt len lén đảo tới đảo lui. Một đại tu sĩ Kết Đan kỳ không phải hắn có thể trêu chọc, hơn nữa nghe cô nhóc đối diện nói, tựa hồ ca ca của nàng cũng sắp đột phá Kết Đan kỳ. Nàng quả thực là đích hệ đệ tử thế gia tu tiên? Lẽ nào hắn cứ từ bỏ như vậy? Vứt bỏ lần cơ duyên này, tuổi thọ của hắn chẳng còn được mấy chục năm. Muốn trong vòng mấy chục năm tích lũy hơn mười triệu viên thượng phẩm linh thạch, đó tuyệt đối không có khả năng. Hắn tích lũy cả đời, cũng chẳng gom góp nổi mười triệu viên thượng phẩm linh thạch. Vài thứ còn lại, chỉ có cây sáo bán được giá nhất. Nói cách khác, bỏ lỡ cơ hội lần này, sợ rằng lão tu sĩ chỉ còn nước tìm một nơi chờ chết.
“Liều mạng.”
Lão tu sĩ hạ quyết tâm, nhất định phải lừa gạt viên Ngưng Dịch đan tới tay, kế tiếp hắn lập tức cao chạy xa bay.
Nghĩ tới đây, lão tu sĩ đổi lại gương mặt tươi cười hiền lành, vươn tay cầm cây sáo trên bàn, vừa cười vừa nói với Hứa Tử Yên: “Tiểu cô nương, ngươi có phải rất muốn có cây sáo này không?”
“Ừm.” Hứa Tử Yên ngây thơ gật đầu.
“Ta nói cho ngươi nhé, cây sáo này không phải là bảo khí thông thường đâu, nó chính là một thượng cổ bảo khí đấy.”
Lão tu sĩ đứng dậy khỏi ghế, cầm cây sáo đến trước mặt Hứa Tử Yên, nhẹ giọng giải thích: “Cây sáo này là ta phát hiện ở một khu rừng rậm nguyên thủy tại vùng Trung Nguyên, lúc đó bọn ta hợp thành một tiểu đội đi thám hiểm. ở nơi đó bọn ta phát hiện di tích một tòa thành trì, dù đã không còn chút hình dáng thành trì, nhưng nền móng khổng lồ của nó vẫn thấy được rõ ràng. Có lẽ khu rừng rậm nguyên thủy tại thời kỳ thượng cổ hẳn là không có, khi thành trì kia suy bại, mới chậm rãi hình thành. Cây sáo này là ta tìm được ở nơi đó, ngươi xem trong lỗ âm ngay cuối đuôi sáo còn có khắc chữ.”
Hứa Tử Yên hiếu kỳ đưa tay tiếp nhận cây sáo lão tu sĩ đưa, lật đuôi sáo lên, quan sát bên trong lỗ, quả nhiên thấy được một chữ: Hứa.
Vừa nhìn thấy chữ này, Hứa Tử Yên không khỏi chấn động, một suy nghĩ không thể ngăn chặn xuất hiện trong đầu nàng.
“Lẽ nào di chỉ kia chính là nơi gia tộc Hứa thị thời kỳ thượng cổ đã từng ở?”
Hứa Tử Yên bình ổn cảm xúc của mình, nhỏ giọng hỏi: “Tiền bối, ngài có thể nói chỗ đó cho vãn bối không?”
Lão tu sĩ chỉ cho là Hứa Tử Yên hiếu kỳ, hơn nữa địa phương kia tiểu đội hắn đã tìm tòi hơn một tháng, không còn sót lại bảo vật gì, hắn đương nhiên sẽ không gạt Hứa Tử Yên. Cơ mà hắn tuyệt đối sẽ không nói ngay cho Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên càng hiếu kỳ, trong lòng hắn càng vui mừng, bởi vì việc lừa dối Hứa Tử Yên lại thêm một lợi thế.
Lần này hắn truyền âm cho Hứa Tử Yên: “Tiểu cô nương, ngươi muốn biết vị trí cụ thể của địa phương kia ta tất nhiên có thể nói cho ngươi, hơn nữa cả cây sáo này cũng cho ngươi, chỉ là ta cần viên Ngưng Dịch đan trên người ngươi.”
Gương mặt Hứa Tử Yên lập tức hiện lên vẻ khó xử, có hơi băn khoăn truyền âm: “Thế nhưng… thế nhưng viên Ngưng Dịch đan kia không phải của ta, đó là cha chuẩn bị cho ca ca mà.”
Hứa Tử Yên mặc dù đang truyền âm cùng lão tu sĩ, ánh mắt lại vẫn chăm chú ngắm nghía cây sáo trong tay.
Lão tu sĩ thấy cử chỉ của Hứa Tử Yên, trong mắt hiện lên một tia sáng hưng phấn, rèn sắt khi còn nóng mà truyền âm: “Tiểu cô nương, ngươi xem, chỉ cần ngươi đưa viên Ngưng Dịch đan cho ta, ta sẽ đưa cây sáo này cho ngươi, rồi lại có vị trí cụ thể của nơi kia. Ừ, còn có đồ trên bàn, ngươi xem trúng cái gì, ngươi cứ lấy đi.”
Hứa Tử Yên lắc đầu, nhẹ giọng truyền âm: “Những thứ kia của ngài ta chỉ nhìn trúng cây sáo này, còn lại ta đều không có hứng thú. Về phần cây sáo này đổi một viên Ngưng Dịch đan, ta phải đi hỏi phụ thân đã.”
Nói đến đây, Hứa Tử Yên buông cây sáo xuống, làm bộ xoay người muốn rời khỏi. Lão tu sĩ làm sao có khả năng để nàng rời khỏi đi hỏi phụ thân của nàng, hỏi xong thì lão coi như triệt để mất đi viên Ngưng Dịch đan kia. Dù là ai cũng sẽ không lấy một viên Ngưng Dịch đan đổi lại một món bảo khí vô bổ.
Vì vậy, hắn vội vàng vươn tay ngăn cản Hứa Tử Yên tính rời khỏi, truyền âm nói: “Tiểu cô nương, ngươi đừng vội đi, ngươi nói xem, ngươi còn thích cái gì? Nói không chừng trên người ta sẽ có.”
Hứa Tử Yên nghiêng đầu suy tư, trong lòng khẽ động, liền truyền âm: “Ta còn muốn thiên thạch.”
Lão tu sĩ dở khóc dở cười nhìn Hứa Tử Yên, nghĩ bụng, nha đầu kia rốt cuộc có bối cảnh gì? Vừa mở miệng đã đòi thiên thạch. Nếu ta có thiên thạch, thì còn ở đây vẽ vời với ngươi làm chi? Trực tiếp cầm thiên thạch đi đổi một viên Ngưng Dịch đan ngay và luôn cho rồi.
Nhìn dáng dấp lão tu sĩ, Hứa Tử Yên biết hắn không có thiên thạch, có hơi tiếc nuối nói: “Vậy ta chẳng còn thấy hứng thú với cái gì.”
Lão tu sĩ vừa gấp vừa vội, hắn không muốn cho Hứa Tử Yên đi như thế, bèn vội vàng truyền âm: “Tiểu cô nương, chỗ ta còn có chút linh thạch, ngươi xem ta cho ngươi thêm một ít linh thạch thì sao?”
Hứa Tử Yên làm bộ chẳng quan tâm lắm truyền âm đáp: “Linh thạch ấy à, ngài có thể cho được bao nhiêu?”
Lão tu sĩ thấy bộ dạng tỉnh bơ của Hứa Tử Yên, thì bị Hứa Tử Yên hù cho. Biết Hứa Tử Yên căn bản không thiếu linh thạch, không đặt linh thạch vào mắt. Trên người hắn chỉ có hơn một triệu viên thượng phẩm linh thạch, trong lòng tính toán một phen, cuối cùng cắn răng truyền âm: “Tiểu cô nương, cây sáo này, còn có vị trí cụ thể địa phương kia, lại thêm năm trăm nghìn viên thượng phẩm linh thạch đổi lại viên Ngưng Dịch đan trên người ngươi, ngươi xem thế nào?”
“Như vậy à? Chỉ năm trăm nghìn viên thượng phẩm linh thạch thôi ư.”
Hứa Tử Yên giả vờ giả vịt ở nơi đó do dự, kỳ thực trong lòng đã sớm nở hoa. Hứa Tử Yên cho rằng giá trị cây sáo kia kỳ thực vượt xa viên Ngưng Dịch đan, bây giờ lão tu sĩ không những nói cho mình vị trí cụ thể địa phương kia, còn cộng thêm năm trăm nghìn viên thượng phẩm linh thạch, con số này đối với Hứa Tử Yên vừa tới tu tiên giới không lâu đã đủ rung động. Phần gia tài năm trăm nghìn viên thượng phẩm linh thạch này dư sức để Hứa Tử Yên trở thành đệ tử giàu nhất trong số các đệ tử Luyện Khí kỳ tại Thái Huyền tông, dù so với nội môn đệ tử Trúc Cơ kỳ, e rằng cũng thuộc tầng lớp trung bình.
Lão tu sĩ thấy Hứa Tử Yên thờ ơ, tiếp tục cắn răng một cái, truyền âm: “Tám trăm nghìn viên thượng phẩm linh thạch thì thế nào? Đây là giá cao nhất lão phu có thể đưa ra rồi, bằng không lão phu chỉ đành mang theo cây sáo này rời khỏi.”
Tâm trạng hiện giờ của Hứa Tử Yên cực tốt, nàng biết lần này mình kiếm lớn rồi. Vì vậy thần tình tuy giả vờ rất do dự, song đến cuối cùng vẫn gật đầu.
Lão tu sĩ mừng rỡ, thu hết đồ trên bàn, sau đó nhỏ giọng nói với Hứa Tử Yên: “Đi, chúng ta đi thuê một phòng giao dịch.”
Lão tu sĩ đương nhiên không dám trắng trợn ở nơi đó giao dịch với Hứa Tử Yên, một khi bị người khác phát hiện bọn họ đang giao dịch Ngưng Dịch đan, đợi sau khi hắn rời khỏi sẽ đánh cướp hắn, đến lúc đó hắn còn không khóc chết.
Hứa Tử Yên đương nhiên thật mừng rỡ vì có thể bí mật giao dịch, bèn gật đầu, theo lão tu sĩ đi tới một loạt cửa phòng bên cạnh đại sảnh. Nơi đó là phòng giao dịch bí mật Tán Tiên minh chuẩn bị, đều có bố trí trận pháp, cắt đứt thị giác, thính giác, thậm chí là tinh thần lực dò xét trong ngoài.
Đợi lão tu sĩ thanh toán một viên thượng phẩm linh thạch xong, Hứa Tử Yên theo lão tu sĩ tiến vào phòng giao dịch. Vừa tiến vào, lão tu sĩ đã lấy một ngọc giản trống dán trên mi tâm, phục chế vị trí cụ thể phát hiện cây sáo, rồi lại lấy ra mấy túi trữ vật, đưa hết cho Hứa Tử Yên. Mà cây sáo kia vừa rồi lão tu sĩ căn bản không đòi Hứa Tử Yên lấy lại, nên vẫn nằm trong tay Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên đầu tiên thu cây sáo vào trong nhẫn trữ vật, lại cầm ngọc giản dán trên mi tâm của mình nhìn xem, xong thu nốt vào nhẫn trữ vật, cuối cùng vận dụng tinh thần lực quét một lần qua mấy túi trữ vật kia, đếm đủ tám trăm nghìn viên thượng phẩm linh thạch, liền thu chúng nó vào.
Kế tiếp nàng đưa tinh thần lực vào nhẫn trữ vật của mình, tìm được bình ngọc chứa Ngưng Dịch đan, dùng tinh thần lực khống chế bình ngọc kia, lấy ra một viên Ngưng Dịch đan, đồng thời giả vờ bỏ nó vào riêng một bình ngọc. Sau đó mới lấy từ trong nhẫn trữ vật ra, đưa cho lão tu sĩ đối diện.
Lão tu sĩ kích động hai tay có hơi run rẩy, tiếp nhận bình ngọc Hứa Tử Yên đưa qua, gấp gáp khó dằn nổi mở cái bình, một mùi thơm lạ lùng lập tức từ bình ngọc nhẹ nhàng bay ra. Lão tu sĩ thầm khẳng định, đây là Ngưng Dịch đan, hơn nữa còn là đỉnh cấp Ngưng Dịch đan. Hắn vội vàng đậy nắp bình ngọc, thu vào nhẫn trữ vật.
Đến đó, giao dịch đã hoàn thành. Nội tâm hai người đều vô cùng kích động, dưới cơn kích động, hai người ngược lại tương đối im lặng. Vì vậy, hai người không tiếp tục nói mấy lời khách khí nữa, trực tiếp mở cửa rời khỏi phòng giao dịch.