Hứa Tử Yên đã đi dạo xong tầng thứ hai, ngoài ra nàng phát hiện lão tu sĩ kia đang lén lút quan sát mình. Hứa Tử Yên lập tức phản ứng lại, hắn là đang xem mình rốt cuộc có phải thật sự theo phụ thân tới tham gia hội giao dịch không. Nếu không phải, nói không chừng lão tu sĩ còn có mưu đồ ác độc gì với mình.
Vốn dĩ Hứa Tử Yên không muốn lên tầng thứ ba, dù sao nơi đó đều là đại tu sĩ Kết Đan kỳ, một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ như mình đi lên, thì quá gây sự chú ý rồi. Ngặt nỗi hôm nay mình không thể không lên, bởi vì Hứa Tử Yên mới vừa rồi nói cho lão tu sĩ kia, phụ thân nàng đang ở trên tầng thứ ba.
Thế nên Hứa Tử Yên đành bước chậm rì rì đi tới cầu thang tầng thứ ba, dưới ánh mắt kinh ngạc của tu sĩ Trúc Cơ kỳ trông cửa thu linh thạch tầng thứ ba, giao một viên thượng phẩm linh thạch, rảo bước tiến lên.
Lão tu sĩ kia vừa thấy Hứa Tử Yên thật sự lên tầng thứ ba, trong lòng nhận định Hứa Tử Yên là đi tìm phụ thân của nàng. Kể từ đó, hắn không dám tiếp tục nán lại nơi này nữa. Một khi Hứa Tử Yên kể cho phụ thân nàng, nàng dùng một viên Ngưng Dịch đan đổi một bảo khí vô bổ, đại tu sĩ Kết Đan kỳ kia còn không lập tức chạy xuống tìm hắn tính sổ? Cho nên, lão tu sĩ vội vàng rời khỏi đại lâu, nhanh chóng trở về khách sạn mình ở, chỉ còn chờ sáng mai khi cửa thành mở, lập tức cao chạy xa bay.
Hứa Tử Yên rảo bước tiến lên tầng thứ ba, phát hiện bố cục tầng thứ ba khác với tầng thứ nhất, tầng thứ hai, không có hình dạng một đại sảnh, mà là một hành lang thật dài. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ trông cửa thu linh thạch, đưa tay chỉ một cánh cửa phòng trong hành lang nói: “Hội giao dịch Kết Đan kỳ ở phòng số năm.”
“Cảm tạ.” Hứa Tử Yên lễ phép cảm ơn xong, tiếp nhận phù lục đối phương đưa. Hứa Tử Yên vừa nhìn, thì ra là một tấm phù che lấp. Chỉ cần vỗ tấm phù lục này lên người, sẽ sản sinh một tầng hào quang mênh mông, che lấp diện mạo hiện có, đồng thời cắt đứt tinh thần lực người khác dò xét. Đây không phải một loại phù lục phẩm cấp cao, song tại dạng hội giao dịch thế này rất thích hợp.
Hứa Tử Yên tiếp nhận tấm phù che lấp, cũng không lập tức dùng tấm phù lục kia. Nàng vừa đi tới căn phòng số năm vừa nghĩ, mình rốt cuộc có nên vào không đây. Một chú chim non Luyện Khí kỳ như mình đột nhiên xuất hiện tại hội giao dịch Kết Đan kỳ, liệu có thể quá khiến người chú ý không. Còn nếu mình không vào, cũng không thể cứ lảng vảng ở chỗ này lại đi xuống, cứ thế, không biết người trông cửa thu linh thạch kia sẽ nghĩ ra sao? Hơn nữa lão tu sĩ lầu hai chẳng biết đã rời khỏi hay chưa.
Ừm, có tấm phù che lấp này, thật ra không lo đám tu sĩ Kết Đan kỳ nhìn ra tu vi bản thân. Đang đi tới đi lui, thì chợt nghe đằng sau truyền đến một trận tiếng bước chân. Hứa Tử Yên nhìn lại, một tu sĩ dáng vẻ rất lôi thôi đang đi lên lầu.
Trong mắt Hứa Tử Yên chợt lóe sắc xanh thẳm, phát hiện tu sĩ lôi thôi kia là Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai đỉnh. Tuy nhiên Hứa Tử Yên vẫn hơi nhíu mày, bởi vì nàng chú ý tới tình huống tu sĩ lôi thôi và Vô Danh trong tiệm rèn kiếm tại phường thị Thái Huyền tông giống nhau như đúc. Tựa hồ không phải tu vi này, mà bởi vì bị thương, tu vi từ cảnh giới rất cao rớt xuống.
Tu sĩ lôi thôi cũng vừa phát hiện Hứa Tử Yên, ánh mắt đảo qua, thấy Hứa Tử Yên chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, thần sắc sửng sốt một chút, tiếp đó có hơi buồn cười nhìn Hứa Tử Yên, cười nói: “Bé con, ngươi chạy lên trên này làm gì?”
Hứa Tử Yên ngây ngô sờ gáy, xấu hổ đáp: “Tiền bối, ta muốn lên gặp mấy đại nhân vật của hội giao dịch, nhưng tới đây lại không dám đi vào, hắc hắc…”
Tu sĩ lôi thôi thật ra rất bình dị gần gũi, tạo cho Hứa Tử Yên cảm giác rất giống lão thần tiên du hí trần thế, hắn nhìn Hứa Tử Yên vừa cười vừa nói: “Bé con, ngươi theo ta vào đi. Ừ, người trẻ tuổi nên mở mang kiến thức một phen mới tốt.”
Nói xong, tu sĩ lôi thôi kia dùng tấm phù che lấp, trên người lập tức nổi lên một tầng ánh sáng mênh mông, che đi thân hình hắn. Hứa Tử Yên vội vàng bắt chước dùng tấm phù che lấp, sau đó theo sát sau lưng tu sĩ lôi thôi.
Vừa tiến vào căn phòng số năm, ánh mắt Hứa Tử Yên quan sát tứ phía, phát hiện chỉ có mười bảy vị tu sĩ rải rác ngồi trên ghế, trước các tu sĩ đặt một cái bàn. Một tu sĩ Tán Tiên minh đang bán đấu giá một món bảo khí, nghe tu sĩ này báo giá đã qua con số trăm triệu, tâm trạng vốn kích động bởi vì kiếm được tám trăm nghìn thượng phẩm linh thạch của Hứa Tử Yên lập tức như bị dội một gáo nước lạnh làm bình tĩnh lại.
Nàng theo sát tu sĩ lôi thôi đi tới ngồi xuống một góc. Lúc này ánh mắt mọi người đều bị bảo khí hấp dẫn, ngược lại không ai chú ý Hứa Tử Yên và tu sĩ lôi thôi kia. Mà bảo khí cuối cùng bị một tu sĩ lấy cái giá một trăm hai mươi triệu thượng phẩm linh thạch mua vào.
Kỳ thực, Hứa Tử Yên lên lầu ba, vì muốn xem ở chỗ này có gặp được thiên thạch không. Nếu gặp được, hy vọng nàng có thể mua vào. Bởi vì chờ tới khi nàng có thể chế tạo ra thất phẩm phù bảo thì sẽ giải quyết được vấn đề định hướng công kích của con rối. Nàng cũng muốn chế tác cho mình một con rối phẩm cấp cao.
Bảo khí bị mua xong, lại có một tu sĩ đứng dậy, đi tới trước bàn, móc ra một viên lục giai yêu đan đưa cho tu sĩ Tán Tiên minh, lại thấp giọng nói mấy câu.
Tu sĩ kia kiểm nghiệm một phen, liền cao giọng hô: “Một viên lục phẩm yêu đan hệ thổ, muốn đổi lấy một khối xích lưu kim thiết.”
Vừa dứt lời, một tu sĩ đứng dậy đi tới trước bàn, lấy ra một khối xích lưu kim thiết, nhẹ giọng nói hai câu với tu sĩ Tán Tiên minh.
Tu sĩ Tán Tiên minh lập tức gật đầu, lại cao giọng hô: “Một khối xích lưu kim thiết, đổi lấy một cây Vô Ngân thảo trăm năm.”
Lúc bấy giờ, có một tu sĩ từ trên ghế đứng dậy đi tới trước bàn, lấy ra một cây Vô Ngân thảo đặt lên bàn, cùng hai tu sĩ lên trước trao đổi hai câu, đạt thành hiệp nghị. Tu sĩ lấy ra Vô Ngân thảo cầm lục phẩm yêu đan hệ thổ, mà tu sĩ lấy ra xích lưu kim thiết cầm Vô Ngân thảo trên bàn, đương nhiên khối xích lưu kim thiết kia liền thuộc về tu sĩ lấy ra lục phẩm yêu đan hệ thổ.
Một hồi như thế, ba bên hoàn thành giao dịch, kế đó tu sĩ Tán Tiên minh nói vài câu, thu một mức phí thủ tục dựa trên giá trị giao dịch nhằm vào tu sĩ giao dịch thành công. Ba người đều lấy ra một túi trữ vật giao cho tu sĩ Tán Tiên minh, tu sĩ kia kiểm tra xong mỉm cười gật đầu, rồi mỗi người đều thỏa mãn về chỗ ngồi của mình.
Hứa Tử Yên vẫn ngồi tại chỗ quan sát, bên trên giao dịch đều là một số vật phẩm tương đối quý trọng. Cơ mà không có thứ gì khiến Hứa Tử Yên cảm thấy hứng thú. Bởi vì cảnh giới Hứa Tử Yên còn rất thấp, không biết khi bản thân tới Kết Đan kỳ, rốt cuộc sẽ cần dùng cái gì, vì vậy chỉ coi như mở mang kiến thức, ngược lại xem rất tập trung.
Trải qua thêm ba lần giao dịch, Hứa Tử Yên phát hiện tu sĩ lôi thôi ngồi cạnh mình không hề có bất cứ hành động, phảng phất giống Hứa Tử Yên đến để mở mang kiến thức. Thì lúc sau, Hứa Tử Yên đột nhiên phát hiện tu sĩ lôi thôi cả người chấn động, thân thể thoáng chốc ngồi thẳng dậy.
Hứa Tử Yên tức khắc quay đầu nhìn lên trên bàn, trông thấy một tu sĩ đang lấy ra một vật thể đỏ như lửa, đại khái cỡ nắm tay trẻ con. Khi đặt lên bàn, lại nhẹ giọng quay sang tu sĩ Tán Tiên minh nói vài câu.
Tu sĩ Tán Tiên minh nghiêm túc kiểm tra vật thể kia, nhẹ nhàng đặt lên bàn, cao giọng hô: “Một viên thượng phẩm hỏa phách thạch, muốn đổi ngang lấy một viên băng phách thạch.”
Hứa Tử Yên không biết hỏa phách thạch kia có ích lợi gì, vội rà soát ký ức trong đầu. Tuy nhiên trong trí nhớ quả thực không có ghi chép về hỏa phách thạch, cả băng phách thạch cũng không có. Chắc những tư liệu này ở trong nội môn tàng thư các mới ghi chép.
Tu sĩ lôi thôi kia lập tức từ trên ghế đứng dậy, đi tới trước bàn. Có điều cử động vẫn do dự một chút, có lẽ trên người hắn không có băng phách thạch, là đang suy nghĩ nên lấy ra vật gì, có giá trị ngang với hỏa phách thạch. Cuối cùng hắn lấy ra một khối đen thui to cỡ đầu người đặt lên bàn. Hứa Tử Yên vừa nhìn, trong lòng run lên, đây chẳng phải thiên thạch ư? Còn là một khối to như vậy.
Dùng một khối thiên thạch to đùng đi đổi một viên hỏa phách thạch nhỏ xíu, thì hoàn toàn có thể thấy được độ trân quý của hỏa phách thạch. Hứa Tử Yên không biết hỏa phách thạch rốt cuộc trân quý ở nơi nào, lại thấy được khối thiên thạch lớn như thế, nhất thời không khỏi vò đầu bứt tai đứng dậy.
Lục tục có ba người đi ra phía trước, mỗi người đều móc ra một thứ đặt bàn, Hứa Tử Yên liếc mắt đã biết không ai lấy ra băng phách thạch. Cho nên, giao dịch không thể tiến hành.
Tu sĩ lấy ra hỏa phách thạch vẫn không thu hồi, mà đứng đó nhìn từng người ngồi bên dưới, chắc là hắn cần băng phách thạch cực kỳ cấp bách, nên trong lòng còn mang một tia hy vọng.
Thấy cuối cùng không ai tiếp tục đi lên, tu sĩ kia thất vọng cầm viên hỏa phách thạch. Mà mấy tu sĩ khác cũng thất vọng vươn tay lấy lại đồ thuộc về mình. Đột nhiên, tay tu sĩ kia khựng lại, đặt khối hỏa phách thạch lên bàn, lần này hắn không tiếp tục nói với tu sĩ Tán Tiên minh, mà từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một ngọc bài đặt lên bàn, đồng thời tán đi phù che lấp trên người. Hắn vừa tán đi phù che lấp, những đại tu sĩ Kết Đan kỳ ngồi trên ghế tuy không ai phát sinh động tĩnh, nhưng khí thế trên người ai nấy đều có hơi dao động.
Hứa Tử Yên kinh ngạc nhìn tu sĩ kia, không biết vì sao hắn hành động như vậy.