Chương 1187 Hà Cần Kỳ không khỏi ngạc nhiên, nhựng ngay sau đó có chút nhẹ nhõm xuât hiện trên khuôn mặt, mỉm cười với Vạn Hiều Phong: “Hiệu Phong, cậu có thể suy nghĩ cần thận như vậy là tốt quá rồi, việc của thê hệ ông nội và cha cậu không liên quan đến cậu, không có gì đâu, cậu về sau là anh em tôt của Hà Kỳ Cần tôi, có việc mở miệng là được, tôi tin Nhị ca của tôi nhất định sẽ không vì chuyện trưởng bối của cậu mà giận lây sang cậu, đúng không, Nhị cai” Hà Cần Kỳ cười quay đầu hỏi Lâm Vũ một tiếng, anh ta cùng Vạn Hiểu Phong từ nhỏ lớn lên cùng nhau, biết quả thật Vạn Hiểu Phong này không xâu. Lâm Vũ gật đầu cười, nói: “Đúng, Hiểu Phong, cậu là cậu, ông nội cậu là ông nội cậu, chuyện trong quá khứ liền đề cho nó qua đi, về sau cậu vần là anh em tốt của Cần Kỳ, vậy. tất nhiên cũng chính là bạn của tôi, có việc gì cứ nói!” “Cảm ơn anh Hà, cảm ơn anh Hà!” Vạn Hiểu Phong cúi đầu cảm kích, trong giọng nói như có tiếng khóc, nước mắt cũng tuôn rơi. “Nhìn cháu, nhìn cháu đi, sao lại khóc? Không phải nói chuyện của người lớn không | liên quan đên cháu sao, mọi người đều tha thứ cho cháu, được rồi, được rôi, đừng khóc!” Tiêu Mạn Như rốt cuộc cũng là một người phụ nữ, nhìn thầy cảnh này trong lòng tự nhiên xúc động, lập tức đi tới an ủi Vạn Hiệu Phong. “Cảm ơn dì, ,cảm ơn chú, cảm ơn anh Hài” Vạn Hiểu Phong tràn nước mắt nói: “Vạn gia của cháu trước kia làm, nhiều chuyện sai lầm như vậy, có thể được mọi người tha thứ, thật sự là quá tốt, vậy cháu cùng anh cháu sau này cũng có thê yên tâm rồi!” Giọng điệu của anh ta thành khẩn vô cùng, trong giọng nói mang theo một nỗi hồi hận lớn, dường như nếu anh ta biết trước, nhất định sẽ ngăn cản ông nội mình làm ra chuyện sai lầm như vậy. “Được rồi, Hiểu Phong, sự việc đã qua rôi, cháu đừng suy nghĩ nhiều, mọi việc phải học cách nhìn về phía trước, về sau cháu và anh trai cháu quản lý tốt Vạn gia các cháu, trợ giúp Vạn gia lấy lại vinh quang ngày trước!” Tiêu Mạn Như an ủi nói. “Cám ơn dì, vậy cháu đi trước!” Vạn Hiểu Phong lau nước mắt trên mặt, sau đó lại cúi đầu với Hà Tự Trăn và Lâm Vũ, quay người đi ra ngoài. “Chú Hai, thím Hai, vậy cháu cũng đi đây!” Hà Cần Kỳ chào hỏi, cũng vội vàng chống nạng đi ra ngoài. “Haiz, cũng là một đứa bé đáng thương!” Tiêu Mạn Như nhìn bóng lưng Vạn Hiểu Phong thở dài. Hà Tự Trăn mỉm cười, như có suy nghĩ, không nói gì. Lâm Vũ cũng lắc đầu cười khổ, dường như vận cảm giác thái độ đối với Vạn Hiểu Phong có chút bát đắc dĩ. “Đúng rồi, bà không phải có chuyện quan trọng nói với bác sĩ Hà sao? Hà Tự Trăn lập tức nhắc nhở vợ của mình. “Ừ, phải phải!” Tiêu Mạn Như vội vàng gật đâu, nhìn Lâm Vũ một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Hà tiên sinh, là… chuyện là như này…” Bà ấp úng lúc lâu cũng chưa nói ra, Lâm Vũ không khỏi tò mò nhìn bà, có chút không hiều. “Hà tiên sinh, chuyện này bát kể cậu có đồng ý hay không, cậu, cậu cũng đừng đề trong lòng nhé!” Tiêu Mạn Như có chút Ìo lắng nói, như thể có sự kiêng dè. “Ấy, có chút chuyện như vậy bà ngượng ngùng gì? Bác sĩ Hà đường đường là nam nhỉ bảy thước, có tâm lòng rộng lớn, nào có kiêng nề nhiều như vậy, hay là để tôi nói đi!”