Chương :
Ò.” Lâm Vũ đáp lại một tiếng, không nói thêm gì nữa, cau mày không nói, cảm giác Quan Âm này không đúng, hết sức tà ác, nhưng lại nói không ra không đúng chỗ nào.
Anh chỉ cảm thấy vào khoảnh khắc nhìn thấy Quan Âm này, có chút bất an kỳ lạ.
Sau khi đánh golf xong, Tạ Trường Phong liền mời Quách Triệu Tông và Trần Bội Nghi tham gia bữa tiệc chào mừng vào buổi tối, tính cả Lâm Vũ cũng mời tới.
“Bí thư Tạ, tôi không qua đâu.” Lâm Vũ nghe ra, Tạ Trường Phong chẳng qua là mời khách sáo mà thôi.
“Cùng nhau đi đi, bác sĩ Hà.” Quách Triệu Tông ngược lại là thành tâm mời anh một tiếng.
Ông xã, người ta không đi anh đừng miễn cưỡng người ta nữa. Người đến trên bàn tiệc đều là những nhân vật có uy tín danh dự, anh ta chỉ là một tên tiểu tốt vô danh, nếu đi thì chắc khó xử lắm.” Trần Bội Nghi nói một câu có chút châm chọc.
Đối với những “người nghèo” kiểu Lâm Vũ, cô ta có ý đối đầu trời sinh. Trong lòng cô ta, loại nhà quê này căn bản không xứng ngồi cùng một bàn với cô ta.
Lâm Vũ nghe thấy lời này nhíu mày một chút, lờ mờ có chút tức giận, nhưng nẻ mặt Tạ Trường Phong, anh có nén giận, không để phát tác.
Anh vốn không có ấn tượng tốt về “tiểu tam”, đặc biệt là loại gà giẫm phải vận may, sau khi bay lên đầu cành liền lên mặt nạt người như cô ta!
“im miệng!” Quách Triệu Tông có chút tức giận quát Trần Bội Nghi một câu.
Mặc dù hôm nay Quách Triệu Tông đã quát Trần Bội Nghi mấy lần, nhưng có thể nhìn ra ông ta vô cùng thương yêu người vợ xinh đẹp này, nói là việc của nói, lại không nỡ mắng, càng không nỡ đánh.
“Quách tổng, cảm ơn ý tốt của ngài, tôi không tới đâu.” Lâm Vũ lại lần nữa từ chối một tiếng.
“Cậu Hà, cậu đừng chấp nhặt với cô ấy, phụ nữ mà, tóc dài não ngắn, vừa rồi tôi nghe bí thư Tạ nói cậu rất có trình độ về phương diện đồ cổ, tranh chữ, đang muốn xin ây.” Trên gương mặt Quách Triệu cậu chỉ dạy một chút đâ”
Tông có chút hưng phán: “Nể mặt tôi, buổi tối cùng qua đó nhé?” Đại đa số thương nhân giàu có đều thích sưu tầm đồ cỏ, Quách Triệu Tông cũng không phải ngoại lệ.
Thật ra rất nhiều thương nhân thích đồ cổ, tranh chữ, bao gồm tác phẩm nghệ thuật, danh họa của nước ngoài, cũng không phải là bởi bọn họ thật sự thích, mà là để khiến mình trở nên cao nhã hơn, có phong cách hơn, từ đó che đậy mùi tiền nồng nặc trên người.
Trong nhà Quách Triệu Tông sưu tầm không ít tranh chữ, đồ cổ, nhưng những thứ ông ta có thể nói ra đại khái không nhiều, cho nên sau khi biết được Lâm Vũ khá có trình độ ở mảng này, liền muốn học một vài thứ từ anh, sau này ở trên các loại tiệc rượu, cuộc hội đàm, khi nói tới, cũng có thể khoe khoang chút.
“Quách tổng, ngài nếu nói tới phương diện này, thật sự là tìm đúng người rồi, “Minh Thư Thiếp” gây chắn động Hoa Hạ trong Viện bảo tàng thành phố Thanh Hải chính là do Tiểu Hà phát hiện ra.” Tạ Trường Phong nghe vậy thần sắc rung lên, vội vàng nháy mắt với Lâm Vũ: “Tiểu Hà à, bữa cơm tối nay cậu hãy cùng đi đi, không nhiều người, không cần cẩn trọng, nhân cơ hội này nói chuyện nhiều hơn với Quách tổng.” Trong lòng Tạ Trường Phong mừng thầm, không ngờ mình gọi Lâm Vũ tới cũng thật gọi đúng người.
Ra khỏi câu lạc bộ golf, Tạ Trường Phong len lén kéo Lâm Vũ sang một bên, hưng phần nói: “Tiểu Hà à, lần này tất cả dựa vào cậu đó, néu cậu có thể kéo được khoản tiền đầu tư này về cho Thanh Hải, vậy cậu chính là công thần số một của Thanh Hải.” Lâm Vũ cười, nói: “Bí thư Tạ, chú coi trọng tôi rồi, nếu Quách tổng thật sự đầu tư vào Thanh Hải, vậy công thần số một cũng không đến lượt tôi, đương nhiên là chú rồi.” “Ha ha…” Tạ Trường Phong cười, tiếp đó đưa mu bàn tay vỗ nhẹ vào ngực Lâm Vũ, cười nói: “Chuyện này nếu cậu thật sự làm xong giúp tôi, vậy Tạ Trường Phong tôi, sẽ nhớ ân tình này cả đời!” Một khi đầu tư thành công, vậy trên hồ sơ thành tích của ông ta lại thêm phần phong phú.
Địa điểm buổi tiệc được đặt ở phòng hội nghị khách sạn Grand, người đến tham dự tiệc quả thật không nhiều, chủ yếu đều là một vài lãnh đạo của cơ quan chức năng chính phủ có liên quan đến đầu tư. Bọn họ rõ ràng không biết Lâm Vũ lắm, sau khi nhìn thấy Lâm Vũ không khỏi có chút kinh ngạc, không hiểu tại sao một người trẻ tuổi lại có may mắn ngồi bên cạnh Quách Triệu Tông.
Thật ra vị trí này là Tạ Trường Phong chủ động nhường cho Lâm Vũ, để tiện cho anh nói chuyện với Quách Triệu Tông.
Ánh mắt Trần Bội Nghỉ nhìn về phía Lâm Vũ lại tràn đầy sự chán ghét, cảm thấy Lâm Vũ có chút cố ý trèo cành cao.
Sau ba tuần rượu, Quách Triệu Tông liền không đợi được nữa dặn dò thuộc hạ cầm tới một chiếc hộp, nói: “Cậu Hà, đây là một Đường Tam Thái bí thư Mao cùng tôi mua được khi tôi đến Lăng An, cậu phân biệt thật giả thế nào?” Trong chốc lát mọi người cũng hưng phấn, vừa nghe là Đường Tam Thái, đều nhanh chóng muốn mở mang tầm mắt.
Nhưng sắc mặt Tạ Trường Phong lại sầm xuống, bởi vì bí thư Mao mà Quách Triệu Tông nói đến, ông cũng biết, chính là bí thư Mao Cương của thành phó Lăng An, Mao Cương đích thân đưa Quách Triệu Tông đi mua đồ cổ, rõ ràng là muốn lấy lòng ông ta.
Tạ Trường Phong không cần nhìn cũng có thể đoán được, Đường Tam Thái này chắc chắn không giả được, nhất định là Mao Cương đã tìm người chuẩn bị xong vật quý từ trước, cố ý bán cho Quách Triệu Tông.
Lão Mao này, bao nhiêu năm như vậy, vẫn là chiêu cũ.
Nhưng Tạ Trường Phong không thể không thừa nhận, chiêu cũ này quả thật có tác dụng, nhìn Quách Triệu Tông vẻ mặt tươi cười là có thể nhìn ra.
“Ông xã, đồ chúng ta bỏ ra hơn triệu tệ để mua, anh lại yên tâm cho anh ta xem như vậy à, ngộ nhỡ va đập vào thì làm sao?” Trần Bội Nghi không vui lầm bầm một tiếng.
“Đừng lắm mồm!” Quách Triệu Tông la rầy cô ta một câu, tiếp đó bảo thuộc hạ mở hộp ra.
Chỉ thấy trong hộp đặt một chiếc Đường Tam Thái hình người đầy tớ cưỡi ngựa người Hồ, tạo hình sinh động, màu sắc tươi sáng, ý cảnh tuyệt vời.
Lâm Vũ nghe thầy Quách Triệu Tông nhắc tới bí thư Mao, liền biết đồ này tuyệt đối không giả được, quả nhiên, sau khi mở ra Lâm Vũ liền nhìn thấy xung quanh Đường Tam Thái hiện lên ánh sáng màu lục, giá trị liên thành.
Nhưng Lâm Vũ vẫn cầm lên một cách tượng trưng, đánh giá một chút, nói: “Đường Tam Thái Quách tổng mua được nước men mướt mịn tự nhiên, ánh sáng rực rỡ từ bên trong, bảo quang tràn ra xung quanh, hiện lên óng ánh sắc màu, không phải là thứ mà hàng giả có thể so sánh được, hơn nữa bề mặt ngoài đã xuất hiện hiện tượng phản diên, giống như màu trăng thu nỗi trên bề mặt, có thể thấy niên đại của Đường Tam Thái này nhất định có từ rất xa xưa, chắc là thời Đường, hàng thật không thể nghi ngờ!” “Không thể không nói, mắt nhìn của Quách tổng quả thật độc đáo, trên thị trường bây giờ hàng giả tràn lan, hơn nữa có vài hàng nhái còn có độ giống lên đến %, thật giả khó phân biệt, mà Quách tổng vừa ra tay liền mua được hàng thật, khiến người ta bái phục không thôi!” Lâm Vũ sau khi đặt Đường Tam Thái về chỗ cũ, cũng không quên tâng bóc Quách Triệu Tông một hồi.
“Quách tổng không chỉ làm ăn hơn người, không ngờ ở phương diện đồ cổ cũng có trình độ như vậy!” Đúng vậy, nếu không sao nói Quách tổng là thương nhân giàu có có nội hàm nhát Hồng Kông!” “Thật sự khiến cho kẻ yêu thích đồ cổ như tôi tự cảm thấy hỗ thẹn!” Những người khác ở trên bàn tiệc cũng vội vàng khen ngợi theo.