Chương :
Tiểu La vội vàng đem hai bình thuốc kháng ung thư đóng gói giống nhau đưa cho ông ta, có chút đắc ý nói: “Dựa trên tinh thần hội nghị ngài chỉ đạo, tôi động tay động chân với thuốc này một chút, tìm một nhà bán thuốc kháng ung thư chúng ta thường xuyên hợp tác, sản xuất ra thuốc kháng ung thư giống bọn họ như đúc, hiệu quả tuy rằng hơi kém một chút, nhưng lợi nhuận lại lớn. Lợi nhuận tháng này của dược phòng % đều là dựa vào nó mà Tae.
“Con mẹ cậu!”
Anh ta còn chưa nói xong, Tàng Địch An đã tát một cái lên mặt anh ta, cuồng loạn nói: “Ông đây giết chết cậu!”
Nói xong Tàng Địch An đột nhiên nắm lấy chén trà trên bàn, ném về phía mặt Tiểu La. Tiểu La phịch một tiếng ngã quy trên mặt đất, che lại bộ mặt nóng rát khóc lóc nói: “Viện trưởng, không phải ngài phân phó phải thực hiện tối đa hóa lợi ích sao?”
“Còn dám cứng miệng!”
Tàng Địch An lông mày nhảy dựng, vòng qua bàn làm bộ muốn tiếp tục động thủ, nhưng bị viện phó Tuần kéo lại.
“Viện trưởng viện trưởng, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, tôi không nói rõ với cậu ta thuốc này là cho phu nhân cục trưởng Vệ uống.”
Viện phó Tuần có chút tự trách nói: “Việc cấp bách bây giờ.
không phải là truy cứu trách nhiệm, mà phải tìm biện pháp giải quyết.”
Tàng Địch An nghe lời này mới đem hỏa khí đè xuống, suy nghĩ một chút rồi nói với Tiểu Tôn: “Tiểu Tôn, phương diện này cậu là chuyên gia, cậu nói, hiện tại bệnh tình của Vệ phu nhân đã phát triển đến bước nào? Yêu cầu trị liệu thế nào?”
Tiểu Tôn đẩy mắt kính, vội vàng nói: “Căn cứ vào kết quả chẩn bệnh, bệnh của Vệ phu nhân đã lan rộng hơn, có tình trạng Polyp ở đại tràng, cần phải làm phẫu thuật cắt bỏ, kiến nghị áp dụng D trị tận góc, cắt bỏ nơi có khối u, đồng thời loại bỏ triệt để các hạch bạch huyết ở trạm đầu tiên và thứ hai, vả lại loại bỏ lớp mỡ to nhỏ bao bọc đại tràng, để phòng ngừa tái phát.”
“Vậy tỷ lệ sông sót sau năm thì sao?” Tàng Địch An cau mày hỏi.
“Trước kia hiệu quả trị liệu ung thư dạ dày không tốt, tỷ lệ sống sót sau năm chỉ khoảng %, hiện tại đã lên tới khoảng %.” Tiểu Tôn vội vàng trả lời.
“Không được, không được, quá tháp, vẫn quá tháp…”
Tàng Địch An trên đầu mồ hôi lạnh ròng ròng, nếu đổi lại là một bệnh nhân bình thường, sống hay chết đều không liên quan đến ông ta. Nhưng hiện tại bệnh nhân này lại chính là vợ của Vệ Công Huân.
Vệ Công Huân chính là đồng minh đầu tiên kể từ khi ông ta bước vào Thanh Hải, khoảng thời gian trước còn giúp ông ta hung hăng giáo huấn Mã gia một trận, tiền Mã gia thẳng được cũng phun ra toàn bộ, cho nên ông ta không thể mắt đi đồng minh Vệ Công Huân này, đặc biệt là dưới tình huống ông ta đắc tội Tạ Trường Phong, Vệ Công Huân lại càng trở nên quan trọng.
Tàng Địch An trầm mặc một lúc lâu sau, hiện giờ tình huống nguy cấp, chỉ có thể tìm tổ chức Stein hỗ trợ.
“Hai người các người nhớ kỹ cho tôi, chuyện thuốc giả một chữ đều không được để lộ ra bên ngoài!” Tàng Địch An hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu La và Tiểu Tôn: “Nếu có người hỏi liền nói vẫn luôn dùng thuốc kháng ung thư do Stein bên kia gửi tới. Còn nữa, nhớ rõ dặn dò một chút nhà thuốc bán thuốc kháng ung thư giả kia, nếu dám để lộ ra nửa điểm tiếng gió, hắn ta liền chờ bị đóng cửa đi!
Nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ, nghe rõ.”
Tiểu La cùng Tiểu Hà nhanh chóng gật đầu liên tục.
“Cút đi!” Tàng Địch An hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu La một cái.
Tiểu La che lại nửa bên mặt nóng rát vừa ngã lộn nhào mà chạy ra ngoài. Tiểu Tôn cũng nhanh chóng chạy theo.
“Viện trưởng Tàng, bây giờ phải làm sao đây?”
Viện phó Tuần có chút hoảng hốt nói: “Cục trưởng Vệ lập tức sẽ tới đây, chẳng lẽ chúng ta nói sự thật cho ông ta sao?”
“Không nói sự thật thì làm sao bây giờ? Giấy có thể gói được lửa sao?”
Tàng Địch An tức giận trừng mắt liếc ông ta một cái, sau đó quay số điện thoại tổ chức Stein, hy vọng bên kia có thể an bài một bác sĩ am hiểu phẫu thuật cắt bỏ dạ dày qua đây.
Bởi vì ông ta cũng là giáo sư tạm chức của Stein, cho nên bên kia rất nhanh đã đồng ý, chẳng qua chào giá rất cao, Tàng Địch An chỉ có thể căng da đầu mà đáp ứng.
“Thời gian lâu vậy rồi, kết quả kiểm tra còn chưa ra tới?”
Vệ Công Huân đứng trong khoa ung thư, rồng giận một tiếng với Tiểu Tôn.
Tuy kết quả kiểm tra còn chưa có, nhưng ông đoán được, bệnh tình của vợ mình khẳng định xuất hiện chuyển biến xấu. Bởi vì hơn nửa tháng này bà đau bụng ngày càng nghiêm trọng, còn có ghê tởm nôn mửa, cả người cũng ngày càng gầy yếu.
Hơn nữa dưới kiến nghị của Tiểu Tôn, Vệ Tuyết Ngưng đã mang theo Trịnh Vân Hà đi làm thủ tục nằm viện. Nếu tình huống không nghiêm trọng thì cần phải nằm viện sao?
“Vệ cục, Vệ cục, ngài đừng gấp.”
Lúc này Tàng Địch An cùng viện phó Tuần vội vội vàng vàng đi đến.
“Không gấp? Tôi sao có thể không gấp? Viện trưởng Tàng, không phải ông nói thuốc này có thể khống chế bệnh của vợ tôi sao, vì sao bà ấy càng uống thì càng nghiêm trọng!”
Vệ Công Huân sắc mặt đầy giận dữ, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, khiến diện mạo vốn dĩ uy nghiêm của ông càng thêm đáng sợ dọa người.
Tàng Địch An bị Vệ Công Huân quát thân hình run lên, vội vàng nói: “Vệ cục, đây cũng là điều tôi không ngờ tới. Vừa rồi tôi biết được tình huống đã liên hệ ngay với tổ chức y tế chăm sóc sức khỏe Stein, bọn họ nói có tình huống này có thể là do thể chất của mỗi người, tỉ lệ là một phần vạn, không nghĩ tới tỉ lệ nhỏ như vậy lại rơi vào trên người chị dâu.”