Chương :
Tào Địch An bản lĩnh nói dối đã hồn nhiên thiên thành, lúc nói dối mí mắt cũng không nhảy một cái.
‘Vệ Công Huân nghe ông ta nói như vậy, tức giận hơi giảm vài phần. Nếu là loại tình huống này, ông tự nhiên không thể phát hỏa cùng viện trưởng Tàng, thái độ hòa hoãn, vội vàng nói: “Viện trưởng Tàng, ông phải hỗ trợ nghĩ biện pháp, nhất định phải cứu vợ tôi.”
“Đó là đương nhiên!”
Tàng Địch An giả vờ một bộ dạng nghĩa khí nói: “Vệ cục, đó chính là việc của tôi, tuy bệnh của chị dâu đã lan rộng hơn, nhưng chỉ cần tiến hành phẫu thuật cắt bỏ thì vẫn có thể trị tận gốc. Kỳ thật phương diện giải phẫu này của bệnh viện Thanh Hải chúng tôi đứng đầu cả nước, nhưng chị dâu không thể so với người khác, giải phẫu giao cho người phía dưới tôi không yên tâm. Vì thế vừa rồi tôi đã đem cái mặt già đi cầu tổ chức y tế chăm sóc sức khỏe Stein nửa giờ, bọn họ mới đồng ý phái đến chuyên gia phẫu thuật cắt bỏ dạ dày đứng đầu đến đây. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hiện tại tôi mới xuống tới đây.”
“Thật sao, viện trưởng Tàng, vừa rồi là tôi trách oan ông, Vệ Công Huân tôi xin lỗi ông!”
Vệ Công Huân bị làm cho cảm động lệ nóng quanh tròng, ba một cái tát lên mặt của chính mình.
“Ai nha, Vệ cục, ông làm gì vậy, ông đây là đánh vào trên mặt tôi. Chúng ta là anh em tốt, có cái gì mà phải xin lỗi!”
Tàng Địch An nhanh chóng bắt lấy tay Vệ Công Huân.
“Lão Tàng, Vệ Công Huân tôi vĩnh viễn nợ ông!” Vệ Công Huân trịnh trọng nói.
“Nói đi đâu thế, hai anh em ta nói chuyện gì mà nợ với không nợ!” Tàng Địch An vội vàng xua xua tay.
Cao thủ!
Cao thủ trăm dặm mới tìm được một!
Viện phó Tuần ở một bên nhìn một màn này, nội tâm chắn động, bị thủ đoạn cùng lòng dạ của Tàng Địch An thuyết phục thật sâu. Không hồ là nhân vật từ kinh thành tới, quả nhiên là bát diện linh lung, chu toàn mọi mặt.
Chỉ nói mấy câu mà có thể đem một việc chuyển biến xấu biến thành một chuyện tốt, vốn là ông ta lừa Vệ Công Huân, kết quả Vệ Công Huân còn phải ngược lại cảm ơn ông ta.
Trong lòng viện phó Tuần mừng thầm, chính mình đi theo đúng người, chỉ cần học được năm sáu thành công lực của viện trưởng Tàng, chờ khi viện trưởng Tàng thăng chức, vị trí viện trưởng này còn không phải chính là của ông ta hay sao!
“Lão Tàng, bác sĩ nước ngoài mà ông nói lúc nào thì tới?”
Vệ Công Huân tò mò hỏi một câu.
“Không quá ngày!”
Tàng Địch An vỗ vỗ ngực, tiếp theo phân phó nói: “Tiểu Tôn, hai ngày này phải chuẩn bị một ít những gì có liên quan đến phương diện giải phẫu, cậu tranh thủ chuẩn bị một chút đi.”
Lúc này trong phòng bệnh khu VỊP, Vệ Tuyết Ngưng vừa mới sắp xếp cho mẹ xong, nhìn khuôn mặt gầy yếu của mẹ, trong hóc mắt cô lại lần nữa hiện lên một tầng nước mắt.
“Tiểu Ngưng, đừng khóc, mẹ không sợ chết.”
Trịnh Vân Hà sắc mặt có chút suy yếu cười cười với Vệ Tuyết Ngưng, duỗi tay bắt được tay cô, nở nụ cười tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Mẹ chỉ là tiếc nuối, có lẽ không nhìn được bộ dạng lúc con xuất giá.”
“MẹP”
Bà vừa nói xong, nước mắt Vệ Tuyết Ngưng ngay lập tức tràn ra, ôm chặt lấy Trịnh Vân Hà, khóc lóc than thở: “Mẹ, con không muốn mẹ chết! Mẹ sẽ không chết!”
“Chị!”
Lúc này Trịnh Thế Phàm từ bên ngoài phòng bệnh đi đến, ngồi lên giường, cầm lấy tay Trịnh Vân Hà gấp giọng nói: Xảy ra chuyện lớn như vậy vì sao không sớm nói cho em!
Rốt cuộc là bệnh gì mà nghiêm trọng như vậy!”
“Em không phải bận công việc sao.”
Trịnh Vân Hà tái nhợt cười: “Không có nói cho bố? Ông ấy lớn tuổi như vậy, chịu không nổi giày vò.”
“Không có, em cũng vừa mới nhận được tin, anh rẻ cũng thật là, cũng không biết nói với em một tiếng!” Trịnh Thế Phàm có chút tức giận, xoay người nhìn Vệ Tuyết Ngưng ột cái: “Còn có cháu, nha đầu này, vì sao không nói cho “Tên khốn kiếp kia nói có thể chữa khỏi cho mẹ cháu!” Vệ Tuyết Ngưng lau nước mắt, thương tâm nói.
“Cháu nói aï Tiểu Hà?” Trịnh Thế Phàm nhăn mày.
“Không phải, là viện trưởng kia!” Vệ Tuyết Ngưng một bên khóc, một bên oán giận nói.
“Vậy các người không tìm Tiểu Hà sao?”
Trịnh Thế Phàm biến sắc, hoảng loạn nói: “Bệnh tình nghiêm trọng như vậy, vì sao không tìm Tiểu Hà?”
“Thế Phàm, đây là ung thư, em cảm tháy Tiểu Hà trị được sao?”
Lúc này Vệ Công Huân từ bên ngoài đi đến, có chút bất đắc dĩ thở dài.
Bởi vì do uống thuốc, Trịnh Vân Hà đã sớm biết bệnh tình của chính mình, vì thế Vệ Công Huân cũng không cần phải kiêng dè.