Chương 996: Lúc này trước mặt Lâm Vũ chỉ còn chưa tới mười người, sắc mặt Lâm Vũ lóe lên, anh năm lấy cơ hội chuyên. từ phòng ngự sang công kích, vừa chống đỡ đau đón ở chân, vừa tấn công mãnh liệt, thân thể anh giồng như một con răn, vô cùng ma mị, linh hoạt giữa mây người ở đây, gặp thời cơ liên ra đòn chí mạng, được vài hiệp thì Lâm Vũ đã hạ hết những người này xuông đất, rồi lập tức đi qua giúp đỡ Bộ Thừa chỉ còn lại vài người, liền hạ xuống đất nót. Lúc này, toàn bộ sảnh tiệc mới yên lặng lại, sau một trận hỗn chiến, rất nhiều đèn trong phòng đều bị đánh hỏng, còn có một số tia lửa cháy lên, toàn bộ đại sảnh có chút mờ mịt. Nằm trên mặt đất là một đám thi thể, hoặc những người bị thương đã ngắt đi, không khí toát ra một mùi tanh tưởi của máu, toàn bộ khung cảnh có chút mờ mịt đáng sợ. “Hà tiên sinh, anh không sao chứ?” Bộ Thừa hung hăng căm con dao găm trong tay vào ngực một người đang thở hôn hên trền mặt đất, vội vàng đi tới đỡ Lâm Vũ, quan tâm nói. “Không sao, vết thương nhỏ!” Lâm Vũ lắc đâu, sau đó xé quân trên chân anh, bắt đầu xử lý vêt thương. “Hà tiên sinh, tôi thật sự không nghĩ đến thân thủ của anh lại lợi hại như vậy!” Bộ Thừa đứng bên cạnh Lâm Vũ nhíu mày, ánh mắt xẹt qua một tia bắt thường. Anh ta từ nhỏ đã cùng sư phụ luyện võ, lại luyện qua Huyện Thuật, thân thủ của Lãm Vũ quả thật khiến người khác kinh ngạc, nêu như nói tốc độ cực hạn và sức lực của người luyện Huyền Thuật đã vượt qua người bình thường, vậy tốc độ và lực lượng của Lâm Vũ e rằng so với võ sĩ Huyên Thuật còn cao hơn một tầng. Tuy nhiên, nhóm lính đánh thuê phía đôi diện cũng thực sự rất mạnh, tuy năng lực cá nhân không dám nói là đáng sợ nhưng khi phối hợp lại quá . mạnh, anh ta hầu như chưa từng thấy loại phối hợp này, thậm chí còn hạn chế ít nhất một phần ba trở lên khả năng của anh ta. “Lý đại ca, mau gọi người tới đón chúng ta!” Lâm Vũ không trả lời lời của Bộ Thừa, cột chân mình lại gọn gàng, sau đó nhắc bổng Lý Thiên Hủ đang sợ hãi rời khỏi đây. . Khách sạn này nằm trên bán đảo, chỉ có một con đường dẫn đến đất liền, nêu không có xe đón, trong nửa tiếng bọn họ có thê sẽ không thê ra khỏi đây, hơn nữa phía dưới nói không chừng có thể sẽ có những nguy hiểm khác chờ đợi bọn họ. Về phần người tài xế đi cùng Lý Thiên Hủ đến ngày hôm nay, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn anh ta đã bị sát hại dã man. Phải nói rằng những người tới ám sát họ hôm nay quả thật đã được khổ luyện, không chỉ chiêm ưu thê về vị trí địa lý, mà còn nhò cơ hội đàm phán giữa ba nhà Sở, Vạn và Lý, vào thời điềm Lý Thiên Hủ phòng thủ yếu nhất đã thực hiện kế hoạch ảm sát. “Gia Vinh, không, không gọi cảnh sát sao?” Lý Thiên Hủ vừa đi theo Lâm Vũ, vừa lây điện thoại ra. “Cái này, sau này hẳn nói!” Lâm Vũ nhíu mày, ai biết được có cảnh sát nào đã tham gia trong đây không. Ngay khi bọn họ sắp đi tới cửa đại sảnh, bên ngoài lại có tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó có bóng người di chuyên, mười mấy bóng người giỗng như nhóm lính đánh thuê trước đó lại từ ngoài cửa xông vào. Cùng lúc đó, hai cánh cửa sau khóa chặt của sảnh tiệc cũng “âm” một tiêng mở ra, sau đó hai mươi ba tên lính đánh thuê ăn mặc giông nhau tràn vào. Ba nhóm người bao vây bọn người Lâm Vũ ở giữa. “Còn…còn nữa?” Lý Thiên Hủ vốn tưởng rằng nguy hiệm đã qua, lại nhìn thây hàng chục người tiền lên, anh ta trợn mắt suýt ngât. Đương nhiên những năm lăn lộn thương trường này, anh ta cũng trải qua vài lân ám sát, nhưng so với hôm nay thì những lần đó nhỏ nhoi không đáng nói.