Ở dưới nước, Cao Lôi Hoa ngước nhìn Phi Lợi, nếu không phải bộ ngực của Phi Lợi bằng phẳng như con trai , chắc ai cũng cho người trên bờ này là một mỹ nữ. Người này thật sự quá đẹp.
- Đi thôi , giờ chúng ta đi đâu ?
Phi Lợi mặc áo choàng trắng, sau đó dùng một cái nịch nịch áo lại, hỏi .
- Ha ha, tốt lắm, đi theo ta đi.
Cao Lôi Hoa ôm chặt con cá lớn bơi về bờ đối diện.
- A, tốt, dẫn đường đi !
Phi Lợi khẽ cười một tiếng, đạp nước đi theo sau Cao Lôi Hoa.
Hai người tốc độ cực nhanh, chưa đầy một tuần trà đã đến chỗ Cầu Cầu và Mộng Ti rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên bờ, Cao Lôi Hoa thấy Cầu Cầu và Mộng Ti đang ngồi trố mắt nhìn nồi tay gấu hầm. Lúc này cả hai không chú ý đến người tới, hiển nhiên là đã đói lắm rồi. Dù sao, lão Cao đi cũng lâu, mà đã đói sẵn nên dưới hấp dẫn của nồi tay gấu, bụng không cồn cào mới lạ.
Cao Lôi Hoa cười hắc hắc! Thuận tay ném con cá lên bờ.
- A ! Slime~ Slime.
Thấy Cao Lôi Hoa, Cầu Cầu hưng phấn chạy tới, đầu nàng không ngừng dụi lên tay Cao Lôi Hoa, bao nhiêu nước miếng nãy giờ cứ thế chùi vào tay lão Cao .
- Ha ha, đây là hai đứa con của ta!
Cao Lôi Hoa vỗ đầu Cầu Cầu. Sau đó, chỉ Mộng Ti giới thiệu với Phi Lợi:
- Này là Cầu Cầu, còn kia là Mộng Ti .
Phi Lợi gật đầu với hai đứa :
- Ta gọi là Phỉ Lợi. Xin chiếu cố nhiều !
- Slim! Slime~ me… me~
Thấy lão Cao về nhà mà chưa chịu dọn cơm, Cầu Cầu mặc kệ ! Bụng kêu ầm ầm kháng nghị Cao Lôi Hoa .
- Ha ha , tiểu tử đói bụng kìa.
Cao Lôi Hoa cười ha hả, mặc quần áo xong, Cao Lôi Hoa đi tới xem nồi thịt hầm. Lấy nắp vung ra, một làn khói bốc lên, woo, mùi thơm phức xông lên mũi . Mùi thơm rất đậm, mãi không tan, làm cho mọi người ai cũng thèm.
- Ha ha , vừa kịp nhừ món này. Lại đúng bốn cái chân nữa chứ !
Cao Lôi Hoa cẩn thận múc bốn cái chân gấu ninh nhừ cho vào bốn cái tô.
Sau đó Cao Lôi Hoa lấy dao ra, lại gần chuẩn bị làm vảy cá. Xem ra mọi người chuẩn bị có món canh cá rồi .
- Chờ một chút, Cao Lôi Hoa ngươi muốn giết con cá này sao?
Ở bên, Phỉ Lợi thấy Cao Lôi Hoa chuẩn bị làm vảy thì lên tiếng hỏi .
- Ừ, một cái chân gấu thì bọn trẻ làm sao mà no được.
Cao Lôi Hoa cười hì hì :
- Cho nên ta muốn làm thêm món canh cá.
- Ha ha, theo ta thấy, người khôn cần nấu con cá này. Cao Lôi Hoa ngươi có thể không biết rồi, loại cá này ở chỗ chúng ta rất nổi tiếng.
Phi Lợi quảng cáo con cá cho Cao Lôi Hoa :
- Chúng ta gọi con cá này là Băng hỏa diêu, con cá này rất kì lạ, tuy rằng nó sống trong nước, nhưng trong cơ thể nó lại có lượng hỏa nguyên tố rất đậm đặc. Lượng hỏa nguyên tố này ở trong cơ thể chúng cả đời, do có lượng hỏa nguyên tố này mà cả đời Băng hỏa diêu không thể rời khỏi nước, Một khi không có nước, hỏa nguyên tố không có thứ áp chế sẽ bùng cháy. Trực tiếp nướng nó , hơn nữa phần nội tạng cũng như xương đều bị thiêu đốt không còn cái gì nữa , chỉ để lại phần thịt cá trắng như ngọc ngà. Ăn vào rất thơm ngon, không cần gia vị chế biến ! Sao, thấy ngon không? Cần mua vài con không? Đặt hàng xuống hạ giới nhé …. Điện thoại…. xxxxxxx
- Trời, kì diệu như vậy ak ?
Cao Lôi Hoa lật con cá này quan sát thử xem, quả nhiên con cá này đã theo ông Táo chầu trời rồi. Hơn nữa từ trên con cá bốc lên mùi thơm phức của cá nướng. Đúng là đã bị nướng chín :
- Cái này cũng có thể sao ?
Cao Lôi Hoa kinh ngạc nói .
- Ha ha, đây là chỗ thần kì của con cá này, cho nên chúng ta ăn con cá này đều trực tiếp ăn, giống như thế này !
Phi Lợi vươn lấy con hồng ngư trên tay Cao Lôi Hoa , sau đó cầm con dao nhỏ của Cao Lôi Hoa . Cẩn thận tróc một lớp vãy của con Băng hỏa diêu, sau khi lớp vảy bị tróc ra, liền lộ một lớp thịt trắng như bông tuyết, nhìn ngon hơn cả thịt bò.
Phi Lợi dùng con dao nhỏ cắt một miếng nhỏ trên con Băng hỏa diêu. Sau đó lấy một miếng này cho vào miệng:
- Con cá này, cứ ăn trực tiếp thế này ! Vị rất ngon, vào miệng đã tan rồi !
Phi Lợi tiếp tục giới thiệu cho Cao Lôi Hoa :
- Thế nào ? Thần kì chứ ?
- Ồn thú vị thật, ha ha , thế giới này quả nhiên không gì không có !
Cao Lôi Hoa cười ha hả, sao đó lấy một con dao cùng Băng hỏa diêu trên tay Phi Lợi. Con dao quay một vòng quanh con Băng hỏa diêu này, từng mũi nhọn cứ khứa lên con cá. Đến khi Cao Lôi Hoa thu tay lại, thì chuyện thần kì đã xảy ra. Vảy con Băng hỏa diêu như bị lột sạch, rớt xuống hai bên.
- Hảo đao công!
Phi Lợi ngợi khen, Dao của Cao Lôi Hoa lóc vảy cá nhưng không làm da con cá bị một vết xước nào. Công phu xử dụng đao như thế thật là hiếm có trong thiên hạ. Do đó Phi Lợi mới giật mình, phải biết rằng đao pháp của lão Cao đâu phải dỡn chơi, lão Cao là cao thủ xài đao trên trái đất ! Số động vật chết trên bàn ăn dưới lưỡi đao của lão Cao ai đếm xuể, mà số người chết, thì khỏi nói luôn !
Ở bên, Cầu Cầu và Mộng Ti cứ nhìn chằm chằm vào con cá, nếu ánh mắt mà ăn được , thì con cá này không còn nữa rồi.
- Con trước !
Lúc Cao Lôi Hoa xé cá đặt lên đĩa, Mộng Ti và Cầu Cầu nhanh chóng ôm xuất chân gấu của mình. Vừa ngồi ăn vừa canh, nhìn vào đĩa cá sợ ai ăn mất phần.
- Ha . Vẫn là trẻ con vui nhất. không cần lo lắng gì hết !
Cao Lôi Hoa cười cười. Đem một tô chân gấu hầm cho Phi Lợi.
- Cám ơn.
Phi Lợi đón lấy tô, sau đó ngồi lên chiếu ăn cùng cả nhà Cao Lôi Hoa .
- Quả thật ngon. Thật không nghĩ Cao Lôi Hoa ngươi là đàn ông con trai lại nấu ăn ngon thế . Chỉ sợ đầu bếp thiên hạ vượt qua ngươi đếm trên đầu ngón tay.
Nhẹ nhàng cắn một miếng thịt gấu vàng ươm .( =,.=” mới h, đã dc ăn đâu, mà nó tả như này …. ực ực ực !!! ) Phi Lợi không khỏi lớn tiếng tán thưởng :
- Cao Lôi Hoa, đây là món ăn ngon nhất ta được thưởng thức !
- Nếu thích ngươi ăn nhiều hơn một chút.
Cao Lôi Hoa cười hì hì , vừa ăn, vừa nói trên trời dưới đất…
- Phi Lợi, ngươi làm gì ở thần giới thế ?
Cao Lôi Hoa thuận miệng hỏi.
- À , ta sống ở ma ngục, về phần làm gì , a, đừng hỏi tới thì hơn !
Phi Lợi cười ha ha nói :
- Ta không có gì chí lớn . Cũng không có dã tâm quá lớn, cho lên chỉ làm chân gác ngục nhỏ nhoi, đủ sống, cuộc sống của ta bình thường vậy đó !
- A, bình thường ...
Cao Lôi Hoa ăn xong một miếng, đặt tô sang bên :
- Cuộc sống bình thường. Có đôi khi, bình thường mới tốt.
Cao Lôi Hoa không khỏi nhớ lại những ngày tháng êm đềm trên trái đất. Có lẽ, nếu mình là người bình thường, có lẽ mình đã sống với Vũ Hinh rồi, nhưng nếu có thể lựa chọn lại giữa thực lực và Vũ Hinh, Cao Lôi Hoa vẫn không chút do dự mà chọn thực lực cường đại. Bởi vì Cao Lôi Hoa nghĩ rằng, chỉ cần mình đủ mạnh, đến mức hủy thiên diệt địa thì mình có thể sống chung với Vũ Hinh ở cùng một chỗ! Hơn nữa , Cao Lôi Hoa vẫn thích phương án sau hơn. Trong mắt lão Cao, cuộc sống bình thường thật sự không hợp cho lắm nếu không có sức mạnh để duy trì nó !
- Ngươi có tâm sự gì sao ?
Ngồi bên, Phi Lợi nhìn Cao Lôi Hoa hỏi.
- Hì hì , ờ, vừa nhớ lại chút truyện xưa, truyện khó quên.
Cao Lôi Hoa cười nói .Có lẽ , ở trong lòng hắn còn có một giấc mộng. Hắn muốn quay lại trái đất. Có lẽ có khả năng, vì trên thần giới này còn có một vị thần có thể cho Cao Lôi Hoa biết đáp án – Sinh Mệnh mẫu thần, vợ sáng thế thần. Cao Lôi Hoa vẫn luôn muốn tìm một cơ hội hỏi Sinh Mệnh mẫu thần, tìm hiểu một chút tin tức về trái đất.
- Sàn sạt ! sàn sạt!
Từ xa vang lên tiếng cỏ lau sàn sạt đánh thức suy nghĩ của Lão Cao.
Đồng thời, Mộng Ti và Cầu Cầu cũng quay đầu về phía có cỏ lau. Ở đây là Bích Ba hồ, ven bờ cỏ mọc tươi tốt, mọc cao hơn nửa người.
- Hà !
Cao Lôi Hoa hít một hơi, đứng dậy. Sau đó chậm rãi đi tới bụi lau đang phát ra tiếng sàn sạt.
“Ai vậy?” . Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. Có khi nào là lão Quang Minh thần s dẫn người đến đây cũng lên. Lúc mình ôm Cầu Cầu bỏ trốn, lão đuổi ghê lắm mà.
- Sẽ không phải lão chứ !
Tay phải Cao Lôi Hoa đưa ra sau lưng, khẽ cầm Tài Quyết. . Con giun xéo lắm cũng quằn. Đừng có mà bức ông ! Bức quá , ông chơi với lão luôn.
Xoát xoát , chỉ một lúc sau đã có bóng người gạt cỏ lau. Sau đó, một gã sắc mặt tái nhợt mang theo bảy gã cường tráng đi về phía Cao Lôi Hoa .
Vẻ mặt gã tái nhợt, cau có , hai tay nóng nảy gạt cỏ đi tới, vừa đi vừa dùng ngôn ngữ thần giới chửi xối xả.
Đi khỏi vùng cỏ lau, gã có sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa, sau đó nhanh chóng phán cho Cao Lôi Hoa một cái thực lực. Thực lực lĩnh vực tầng một. Ở thần giới, lĩnh vực tầng thứ nhất cũng không xi nhê gì . Dù sao nơi này cũng là thế giới của chư thần.
Đảo qua Cao Lôi Hoa, gã trung liên đảo cặp mắt âm trần dừng trên người Phi Lợi.
- Cuối cùng cũng tìm được ngươi.
Gã trung niên lớn tiếng nói, sau đó nhanh chóng đi tới Phi Lợi.
Ách không phải là người của lão Quang Minh thần s sao ? Nhìn thì có lẽ không phải đến tìm mình đâu. Cao Lôi Hoa buông lỏng Tài Quyết ra.
Xem ra bọn người kia muốn tìm Phi Lơị , nhìn có vẻ sốt ruột, chẳng lẽ Phi Lợi là nhân vật rất quan trọng sao?
- Ngươi , cái tên sản phẩm thất bại hạ đẳng này. Ngươi khiến ta tìm giỏi ha !
Ngoài cự kiến của Cao Lôi Hoa, gã trung niên đi tới trước mặt Lợi Phi mắng xối xả :
- Ngươi, cái tên thất bại phẩm cũng dám rời khỏi phạm vi quy định của ma ngục, lá gan nhà ngươi cũng to nhỉ ! Là một sản phẩm thất bại, ngươi có biết mình đang phạm phải tội chết không hả ?!
Dốc hết cơn tức, gã trung niên chỉ Phi Lợi chửi ầm lên.
Hiện tại hắn vô cùng khó chịu, phải biết rằng cái gã Phỉ Lợi này chỉ là một sản phẩm thất bại. Thế mà khi hắn rời khỏi phạm vi ma ngục lại làm cho cấp trên cai quản “thần ngục” lại khẩn trương cả lên. Cuối cùng mấy vị cấp trên thần ngục đã ra lệnh khẩn cấp kéo hắn đang XYZ cùng lão bà. Nhủ sao hắn không tức cơ chứ.
- Thực xin lỗi, đội phó đội thứ ba.
Phi Lợi thản nhiên nói :
- Chỉ là gặp gỡ một cái bằng hữu,không cẩn thần rời khỏi phạm vị ma ngục mà thôi !
- Mẹ, ngươi còn dám lấy cớ ?!
Gã trung niên thấy Phi Lợi còn dám tranh luận, trong cơn điên tức giận vung roi lên quất về phía Phi Lợi.
- Bộp !
Roi quất mạnh lên cơ thể gầy gò của Phi Lợi, làm rách lớp sao trắng bên ngoài, để lại một vết bầm tím trên làn da trắng của Phi Lợi.
- A !
Phi Lợi ăn đau. Lập tức té lăn trên mặt đất, miếng tay gấu bị bắn lên trời,
- Một cái thất bại phẩm hạ đẳng mà cũng hại lão tử đi tìm khắp nơi, ngươi không chết thì là gì hả ? Mẹ , còn có thời gian mà hưởng thụ đồ ngon nữa chứ !
Gã trung niên đón lấy miếng tay gấu, mùi thơm trên miếng thịt xông vào mũi . Ngon quá , gã nhanh chóng ăn một miếng. Mẹ, món này đúng là ngon!
- Đáng chết, ta đi tìm ngươi khắp nơi, ngươi thì trốn ta ở đây ngồi ăn !
Thấy mình đi tìm khổ cực, mất khoảnh khắc sung sướng nữa , mà cái tên này lại ngồi đây ăn ngon ơ ! Nghĩ vậy càng thêm tức, gã vung roi đánh Phi Lợi
- A !
Phi Lợi co người chịu roi.
Cầu Cầu nhìn về phía Cao Lôi Hoa.
Vỗ vai Cầu Cầu, Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng, bước về phía gã trung niên.
- Nôn ra .
Đến gần gã, Cao Lôi Hoa trầm giọng nói.
- Sao ?
Gã trung niên quay đầu sau đó phát hiện là Cao Lôi Hoa, hắn nở nụ cười khinh miệt :
- Có gì muốn chỉ giáo ?
- Đồ ngươi vừa ăn, nôn ra cho ta .
Cao Lôi Hoa nheo mắt , Nói.
- Nôn ra ? Mẹ nó , từ khi nào mà một gã hạ vị thần dám dương oai với ta.
Gã nổi giận nói, vung bàn tay to lên, quất roi về phía Cao Lôi Hoa.
Ngay lúc gã rút roi, một bàn tay cứng như kiềm đã nắm lấy hàm gã, không cho gã mở miệng. Đồng thời, tay kia đặt lên đầu gã, nhẫn gã xuống.
Cuối cùng, một cái đầu gối dần dần to lên trong tầm mắt gã ....