Tốc độ! Nhìn không kịp à? Luận về tốc độ, người trong thiên hạ có mấy ai hơn Cao Lôi Hoa?!
Cho nên, khi gã vừa vung roi lên, Cao Lôi hoa như quỷ mị, nháy mắt đã xuất hiện trước người gã.
Tay phải hắn như gọng kềm bóp hàm gã, khiến cho gã không thể ngậm miệng.
- hồi nhỏ, mẹ ta có nói với ta. ĐỐi với một số loại người, không nên dùng lời lẽ giải thích cho tốn hơi.
Cao Lôi hoa cười hà hà, đồng thời tay phải thêm lực, bóp miệng gã há to hơn. Miếng thịt gấu người này chưa kịp tiêu hóa đã bị cú thúc đầu gối của Cao Lôi Hoa nôn ra, lãng phí rớt trên thảm cỏ.
- Nếu con còn có giải thích cho hắn thì tốt nhất là làm như thế này!
Tay trái Cao Lôi Hoa nhấn đầu gã xuống thấp. Sau đó, lão Cao vô tình lên gối vào khuôn mặt tái nhợt đó.
- Ô...
Gã kêu lên đau đớn, trong mắt tràn đầy phẫn nộ. Gã, Tháp Khắc, một trong mười vị đội phó của đội thứ ba trong ma ngục. Một vị thần đạt đến cảnh giới lĩnh vực tầng thứ hai đỉnh cấp, gần như tiếp cận với chủ thần. ở thần giới cũng thuộc vào loại có tiếng tăm. Hơn nữa, gã cũng có vốn để mà ngạo mạn, bởi khác với những vị thần có lĩnh vực tầng thứ hai khác, gã còn sở hữu một năng lực mà những vị thần bình thường không có.
Nhưng trong lịch sử dù gã có pro cỡ nào thì cũng không thể thay đổi được một việc. Đó là ngay bây giờ, gã đã bị một tên thần thấp kém, lĩnh vực cấp một đánh gục ê chề.
- Yaa!
Cao Lôi Hoa quát trầm, cú lên gối gần như hết sức. Một dòng máu lấp lánh như dòng suối chảy ra , không, phải nói là bắn ra...
- A...
Gã trung niên lại kêu một tiếng bi ai, đồng thời cả người gã bị dư lực đánh bay lộn ngược ra sau, thần huyết màu vàng tuôn ra xối xả.
- Khụ khụ. Hừ, ngươi, cái tên đáng chết.
Rơi xuống đất, gã trung niên ôm miệng mình ho, tay kia thì chống dưới đất. Máu vàng cứ trào ra từ khóe miệng gã, sau đó vài cái răng trắng bong ra, rớt xuống nền cỏ xanh bị máu đẫm thành vàng.
Nhìn mấy chiếc răng trắng, Cao Lôi hoa cười hà hà. Không nghĩ ra, tên dâm dục quá độ này lại có hàm răng tốt như thế.
- Mẹ ngươi, tên đáng chết, ta muốn, đem ngươi băm thành trăm ngàn mảnh!!!
Tháp Khả đấm mạnh xuống đất. Cả người bắn lên cao, hai mắt gã biến thành màu máu, nhìn có vẻ muốn ăn tươi nuốt sống Cao Lôi Hoa đây.
Nhưng lúc Tháp Khắc vất vả đứng dậy thì một bàn chân dần dần to lên trong mắt gã từ trên trời đạp xuống. Sau đó, bàn chân này khẽ ấn dấu giày lên khuôn mặt yêu quý của Tháp Khắc.
Lúc Tháp Khắc phóng lên cao thì Cao Lôi Hoa cũng nhảy lên, có điều nhảy cao hơn và thuận chân tống một cước vào mặt Tháp Khắc. sau đó, Cao Lôi Hoa lộn người xuống đất, còn Tháp Khắc thì bị nhấn xuống.
- Ngươi, tên đáng chết. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tháp Khắc phẫn nộ rống lên một tiếng.
- hè hè. Không buông tha cho ta? hiện tại ngươi lấy tư cách gì mà nói những lời này.
Cao Lôi Hoa cười quái dị, nhẹ nhàng nâng cao chân phải. Lại dùng lực đạp vào mặt tháp Khắc.
- Phịch.
Lần này thì cái đầu của Tháp Khắc đã bị nhấn vào trong bùn đất, chỉ để lộ phần cổ trở lên.
- Rắc rắc. Đầu bị nhấn vào trong bùn đất, trên cổ Tháp Khắc phát ra tiếng rắc rắc. Giống như tiếng khởi động của một loại máy móc hơn là tiếng xương gãy.
- Thật đáng tiếc, ngươi không có cơ hội "sẽ không bỏ qua cho ta".
Cao Lôi Hoa ngồi lên trên người Tháp Khắc, rút Tài Quyết sau lưng ra.
Vừa rút Tài Quyết, Cao Lôi HOa nhanh chóng tung một cú chém. Một đường cong rực rỡ ánh lôi quang xuất hiện. Nhưng Tài Quyết không hề chém Tháp Khắc đang ở dưới mà chém ra đằng sau.
- Tử lôi cửu kích. Thiên toàn lôi chuyển.
Cao Lôi Hoa quát một tiếgn, Tài Quyết trong tay xoay tròn chắn phía sau.
- Choang.
Tài Quyết tạo thành một bức tường phòng thủ, quả nhiên đã chặn một mũi tên màu đen.
Cao Lôi Hoa hừ lạnh, Tài Quyết rực lên lôi quang tím sẫm, sau đó thiêu đốt mũi tên đó thành tro bụi.
- Ai?!
Cao Lôi Hoa nhìn hướng mũi tên bắn tới. Từ chỗ đó, Cao Lôi Hoa thấy bảy người khi nãy đi cùng với Tháp Khắc. Lúc này, một trong bảy người đó cúi đầu ra, để lộ một cái miệng to. Từ chỗ Cao Lôi Hoa nhìn thì cái miệng mở to đó xuất hiện những răng nanh sắc bén như mũi tên khi nãy.
Hiển nhiên, mũi tên vừa rồi là từ trong miệng tay đó bắn ra. Hơn nữa tay này có vẻ không phải là sinh vật, mà giống một khối máy móc, một loại rối.
- Khặc khặc khặc khặc, làm không sai, tóc bạc. Đối với một cái hạ vị thần mà nói, ngươi làm tốt lắm.
Giọng noi âm trầm từ chỗ bụi cỏ lau phát ra, lúc này Tháp khắc thở phì phò bước ra, trên khóe miệng còn chảy máu. Bởi vì gãy răng nên gã nói chuyện có phần thoát hơi, giọng nói không được rõ ràng như xưa.
Nhìn ngươi đi ra từ cỏ lau, Cao Lôi Hoa choáng, trời, đây không phải là thằng cha trung niên đó sao, sao lại xuất hiện ở đây. Nếu người này là Tháp Khắc, vậy người dưới chân mình là?! Cao Lôi Hoa vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Đột nhiên, rắc rắc. Tháp Khắc bị Cao Lôi Hoa đánh cắm đầu xuống đất đột nhiên kêu lên rắc rắc, sau đó hai tay hai chân giống như không có đốt xương, vặn vẹo quấn quanh người Cao Lôi hoa. Trong lúc suy nghĩ, chưa kịp chuẩn bị, Cao Lôi Hoa đã bị tóm.
- Đáng chết.
Cao Lôi Hoa vội vàng dùng sức để thoát, nhưng cái thứ này chắc rắn lạ thường, không biết được làm từ gì, Cao Lôi hoa không thể nào thoát ra được.
- Khôgn cần làm việc vô ích. Cho dù là chủ thần, nếu như rối ma của ta quấn lấy cũng đừng hòng thoát ra được.
Tháp Khắc đắc ý cười, nhưng miệng đau nên lập tức ôm miệng:
- Ta hẳn là nên cảm ơn ngươi, cảm ơn cái giày của ngươi.
THáp Khắc oán hận nói.
Cao Lôi Hoa cúi đầu không nói tiếng nào. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Tháp Khắc nghi hoặc. Nhìn cái miệng đầy máu của gã, rõ ràng là bị dính cước của mình. Vậy gã làm sao thoát ra được? Cao Lôi hoa không thể nghĩ ra Tháp Khắc thoát thân bằng cách nào, hắn dám khẳng định miệng máu đó là do mình đạp một cước vào mặt gã. Người này không có cơ hội để thoát mà.
- Ngươi cảm thấy bất ngờ phải không?
Tháp Khắc không thể không đắc ý nhìn Cao Lôi Hoa.
- Vừa rồi, ngươi làm cách nào để thoát?
Đôi mắt màu đen của Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm Tháp Khắc.
- Khặc khặc, một cái mật kĩ nho nhỏ. Thuật thế thân trong nháy mắt!
Tháp Khắc đắc ý chỉ vào con ma rối đang quấn lấy Cao Lôi Hoa cười quái dị nói:
- Thuật thế thân trong nháy mắt là thần kỹ đặc thù của ta. Một thiên sứ có thể dùng ba lần thần kỹ này, thần kỹ có thể trong nháy mắt giúp ta hoán đổi vị trí với ma rối.
Đây chính là kỹ năng gã đắc ý nhất. Năm đó chư thần từng lưu hành phương pháp bỏ chạy khi gặp nguy hiểm, trong lúc nguy hiểm thì phân giải cơ thể ra thành những phần tử bé nhỏ rồi bỏ trốn, sau khi trốn xong thì tổ hợp lại. Đáng tiếc Tháp khắc không có bản lĩnh này, nhưng gã cũng thuộc loại thiên tài khi nghĩ ra kỹ năng thế thân.
- Hiện tại, xin tự giói thiệu một chút.
Gã trung niên đắc ý nói:
- Ta là thần cấp hai Rối thần, Tháp khắc. ngoại trừ chế tạo ra con rối thì việc ta thích nhất là biến thành - ngươi rối. Tóc bạc, ngươi thực may mắn, bởi vì ngươi có thể trở thành một con rối không có ý thức của ta rồ. ha ha.
- Người rối?
Cao Lôi Hoa dần dần bình tĩnh lại, người này làm Cao Lôi Hoa nhớ đến Vong Linh Đại Trưởng lão. Kỹ năng đặc thù của Vong Linh Đại trưởng lão là "trọng sinh người chết, có thể biến người mới chết trở thành "sát lục giả", hơn nữa còn có thể giữ lại một chút trí tuệ, ý thức, ký ức của người chết...
Mà năng lực của Rối thần cũng gần giốgn với Vong Linh Đại trưởng lão. Nhưng gã là đem cường giả đã chết cải tạo thành con rối, cũng có thể bảo trì tất cả kỹ năng của người chết. Nhưng lại mất đi trí tuệ, chỉ có thể trở thành một loại vũ khí trong tay Rối thần.
- Đáng tiếc, hạ vị thần rốt cuộc cũng là hạ vị thần, khặc khặc.
Tháp Khắc cười quái dị, tay phải đưa lên ngang người. năm ngón tay gã linh hoạt nhấp nhô. Dưới sự nhấp nhô của năm ngón tay, bảy vị đại hán đi cùng gã đồng loạt bước lên trước.
Bảy người này hai mắt đầu vô thần. Thì ra cả bảy vị này đều là con rối của Tháp khắc.
- Rắc rắc.
Theo sự khống chế của Tháp khắc, bảy người này vặn vẹo, sau đó tiếng khớp xương trong miẹng vang lên. Bảy người ngửa đầu ra, lộ ra một cái miệng sâu hoắc.
- Bây giờ, ngươi chết đi cho ta.
Tháp Khắc cuồng tiếu, năm ngón tay linh hoạt đong đưa, miệng bảy ma rối bắt đầu ngưng tụ thần lực. Thần lực trong miệng các ma rối hình thành một cột sáng. Bảy cột sáng, đủ để đánh một vị thần ra tro bụi...