Vô Song tới Cổ Tế Đàn, nơi này có thể nói là cấm địa của Thạch Thành, trừ Đại Quốc Chủ ra thì không ai được vào, ít nhất là theo hiểu biết của Thọ Lão Nhân.
Cổ Tế Đàn nằm sâu dưới lòng đất, muốn tiến vào Cổ Tế Đàn phải đi qua một thông đạo bằng đá, đương nhiên thông đạo này thật ra cũng không dài.
Vô Song đi qua thông đạo bằng đá, hắn bị cản lại bởi một đại môn đóng im ỉm, khác với các cánh cửa trước đây, cánh cửa này không thể dùng cách thông thường mà mở được.
Trên cánh cửa có khắc một đại thủ ấn, Vô Song không ngần ngại gì mà đặt tay vào sau đó ma khí từ trong tay hắn tràn ra ngoài, theo ma khí tiến vào cánh cửa một âm thanh "rắc" vang lên, cánh cửa đồng khổng lồ chậm rãi mở ra.
Muốn vào Cổ Tế Đàn cần có ma khí, cái này cũng không cần nhắc nhiều nữa đồng thời Cổ Tế Đàn cũng không phải một không gian quá lớn, vượt qua cánh cửa đồng đi thêm khoảng bậc cầu thang liền có thể thấy một hành lang đá, đi qua hành lang đá liền là Cổ Tế Đàn.
Vô Song đi vào bên trong Cổ Tế Đàn, bước từng bước lên vị trí cao nhất, tại vị trí cao nhất của Cổ Tế Đan có một bục đá nhô hẳn lên, trên bục đá là hàng loạt những trận văn, những chữ cái mà Vô Song không thể hiểu được.
Những trận văn này lấy bục đá làm trung tâm, nếu để ý kỹ thì toàn bộ mặt đất bên dưới, toàn bộ khu vực xung quanh sau khi vượt qua hành lang đều là trận văn, cái Cổ Tế Đàn này chỉ sợ là mắt trận, mắt trận của một trận pháp khổng lồ.
Vô Song nhìn chằm chằm vào bục đá cao nhất, hắn có mặt ở trong Cổ Tế Đàn nhưng mà thực sự không biết Cổ Tế Đàn tác dụng gì.
Thọ Lão Nhân chỉ giới thiệu về Cổ Tế Đàn chứ chẳng thể nói thêm bất cứ gì về nó, không phải Thọ Lão Nhân không muốn nói mà là vì từ trước đến nay chỉ có một mình Đại Quốc Chủ có thể tiến vào Cổ Tế Đàn, ngoài Đại Quốc Chủ ra có lẽ cũng chỉ có Biện Tài Thiên từng đi theo Đại Quốc Chủ vào đây ngoài ra trong Thất Phúc Thần không có ai tới đây lần nào nữa.
Dùng tay mân mê bục đá cao nhất, Vô Song có thể cảm nhận đường từng chữ trong trận văn khổng lồ này đều được khắc lên sau đó đưa ma khí vào, không rõ Đại Quốc Chủ làm gì nhưng mà ma khí như bị phong ấn trong từng chữ trận văn hoặc ít nhất cũng tương tự thế.
Vô Song có khả năng cảm nhận ma khí tốt vô cùng, hắn có thể cảm nhận được lượng ma khí khắc trong từng chữ từng chữ ở Cổ Tế Đàn.
"Thứ này rốt cuộc để làm gì? ".
Vô Song đưa hai tay lên di di vầng thái dương, hắn thật sự không hiểu tác dụng của Cổ Tế Đàn.
Vô Song bắt đầu bước xuống, hắn đi xung quanh tế đàn, dùng tay chạm vào bốn bức tường bao quanh nơi này, Vô Song cố gắng đi tìm mật thất ẩn trong Cổ Tế Đàn, đáng tiếc sau một hồi lâu thử thì hắn cũng buông tay, Cổ Tế Đàn này ngoại trừ trân văn dưới đất cùng tế đàn nơi trung tâm thì không hề có thêm bất cứ thứ gì, không hề có một mật thất nào ẩn ở nơi đây.
Vô Song không tìm được mật thất, hắn lại di chuyển lên cao, trở về vị trí bục đá, hai lông mày nhíu chăt lại.
Hắn một lần nữa đứng lặng nhìn bục đá thật lâu, rốt cuộc trèo lên trên bục đá, hai chân khoanh lại, ánh mắt chậm rãi nhắm, hai tay đặt nơi đan điền.
Vô Song không biết lý do tại sao mình lại làm thế chỉ là hắn cảm giác ra được, vậy thì hắn làm.
Theo Vô Song, cái Cổ Tế Đàn này vốn để thực hiện nghi lễ nào đó nhưng như một sự thực hiển nhiên thì Đại Quốc Chủ hay Đế Thích Thiên không phải tế ti cũng sẽ không thích đi thực hiện bất cứ nghi lễ nào cả trừ khi là giả thần giả quỷ.
Nơi này chỉ có một mình Đại Quốc Chủ đi qua, ngoài Đại Quốc Chủ thì cũng chỉ có Biện Tài Thiên nhưng mà Biện Tài Thiên chỉ đi vào đây khi đi cùng với Đại Quốc Chủ, từ việc này làm Vô Song đoán được khá nhiều thứ.
Biện Tài Thiên trong văn hóa Phù Tang hay thậm chí trong nguyên bản văn hóa của Thiên Trúc cũng không thiện chiến đấu, nàng gần như là một tế ti, liên quan tới những nghi lễ nhiều hơn.
Từ việc này Vô Song bắt đầu đoán, chỉ sợ khi Đại Quốc Chủ tiến vào Cổ Tế Đàn sẽ làm một việc khác còn nếu Đại Quốc Chủ đi cùng Biện Tài Thiên tiến vào Cổ Tế Đàn thì lại là một việc khác.
Đại Quốc Chủ một mình tiến vào đây làm gì?, Vô Song bắt đầu nghĩ đến việc hắn tu luyện vì vậy Vô Song cũng bắt đầu tu luyện.
Hắn cứ như thế khoanh chân lại, tâm thần tiến vào trạng thái không minh, ma khí trên người Vô Song tràn ra ngoài.
Ma khí tràn ra ngòa... nhưng mà cũng không có bất cứ dị biến nào xảy ra, Cổ Tế Đàn không có bất cứ phản ứng gì.
Vô Song ngồi trên bục cao nhất lại mở mắt ra như có điều suy nghĩ.
Nơi đây vốn có ma khí, từng chữ từng chữ trong trận văn đều là ma khí nhưng mà sáu đầu Ma Long của Vô Song vậy mà không có bất cứ phản ứng gì, đây vốn là việc quái lạ.
Ma khí nơi địa mộ ở Shogun ở cách xa vô cùng mà sáu đầu Ma Long còn có cảm ứng huống gì ma khí nơi Cổ Tế Đàn?, cái Cổ Tế Đàn này chỉ sợ che dấu huyền cơ.
Cổ Tế Đàn trong lòng Vô Song vốn là mắt trận, một mắt trận khổng lồ.
Ở Bồng Lai Tiên Đảo có cái trận pháp nào khổng lồ?, có cái trận pháp nào mà mắt trận phải để ở Thạch Thành?.
Hắn ngồi lặng im trên bục cao, ánh mắt dần dần lóe lên, cũng không quá khó để đoán, trận pháp lấy Cổ Tế Đàn làm mắt trận có khả năng rất lớn là thứ đang giam cầm vô biên vô tận ma khí dưới mặt đất.
Ma Long của Vô Song tỉnh lại thật ra không phải khi hắn nhìn thấy Ám Tộc, Vô Song có cảm giác Ma Long tỉnh lại lần đầu tiên sau khi giết Hắc Thủy Thần, sau khi ma khí từ Hắc Thủy Thần tràn ra.
Vấn đề là nếu có ma khí tồn tại thì khi bước chân tới Bồng Lai bản thân Ma Long nhất định phải có cảm ứng từ trước, nhất định phải bắt đầu tỉnh lại chứ không phải đợi tới lúc Vô Song giết Hắc Thủy Thần.
Ma khí ở Bồng Lai thì chắc chắn có hơn nữa khủng bố vô cùng, Ma Long không tài nào nhận ra đơn giản là vì có một thứ gì đó mang nó giấu đi, mang nó che khỏi ánh mắt thế nahan, thứ đó chỉ sợ chính là cái Cổ Tế Đàn này.
Vô Song một lần nữa nhắm mắt lại lần này hắn bắt đầu diễn biến ma khí của chính mình, chia từng tia từng tia ma khí thành chữ viết, thành thứ ký tự giống với từng ký tự của trận văn.
Đầu tiên, Vô Song bắt đầu thử đưa từng chữ ma khí do hắn tạo ra nhập vào trận văn trên bục, quả nhiên khi đó ma khí của Vô Song bắt đầu kết nối với trận văn, từng tia ma khí móc nối với từng chữ trong trận văn.
Vô Song ngồi trên bục hắn rốt cuộc hiểu được huyền cơ của cái trận văn này nhưng mà sau khi hiểu ra thì Vô Song có chút sợ hãi với Đại Quốc Chủ.
Đại Quốc Chủ chỉ sợ cũng làm giống với Vô Song, hắn chia ma khí thành từng phần, khắc ra từng chữ rồi kết nối với tất cả trận văn tại Cổ Tế Đàn, từ đó mở ra một bí mật nào đó mà Vô Song hiện tại tạm thời không rõ.
Việc này nói nghe thì dễ nhưng mà chỗ này có hàng ngàn hàng vạn trận văn siêu nhỏ khác nhau tức là Vô Song phải chia ma khí thành hàng vạn tia hơn nữa còn phải tạo hình, còn phải khiến ma khí cố gắng diễn hóa giống hệt từng trưc trận văn mà nói muốn kết nối.
Vô Song cứ thế ngồi trên Cổ Tế Đàn, hắn dồn toàn tâm toàn sức mang ma khí diễn hóa, mang ma khí hòa vào Cổ Tế Đàn nhưng mà Vô Song cũng chỉ cố được ngàn loại trận văn, sau ngàn trận văn thì cả người hắn đã ướt đẫm, khuôn mặt có chút tái nhợt, Vô Song cảm thấy tâm lực của mình hao phí quá nhanh.
Vô Song cắn răng một cái, hắn tiếp tục ngưng luyện trận văn, khi số trận văn được Vô Song kết nối đạt tới con số hắn rốt cuộc thở không ra hơi, cả người run lên từng đợt từng đợt thậm chí hắn đang khoanh chân trên bục cao mà cứ như sắp đổ đến nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Chính Vô Song cũng hiểu hắn đang chuẩn bị mở ra một cái bí mật kinh người nhưng mà gần như có tâm mà vô lực, hắn không có cách nào diễn luyện ra đủ vạn đạo trận văn.
Vô Song thực sự chưa từng nghĩ tới diễn luyện ma khí thành cái dạng này, nếu thứ này là nội lực hay chân khí những thứ Vô Song đã quen thuộc từ lâu thì hắn còn có thể bắt đầu diễn hóa nhưng mà ma khí thì khác, dù sao từ trước tới nay Vô Song chưa từng đi thử, chưa từng đi luyện.
Ánh mắt Vô Song mở ra, cả người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, hắn biết thế này không được.
Vô Song tham lam hấp từng ngụm từng ngụm không khí, cố gáng ổn định bản thân mình sau đó hắn mở ra Ma Long.
Vô Song biết mở ra Ma Long sẽ cực kỳ nguy hiểm bởi đây vốn là địa bàn của đối phương, nếu Đại Quốc Chủ phát hiện ra sự tồn tại của Vô Song chỉ sợ hắn không chạy ra ngoài được, có lẽ hắn sẽ bỏ mạng ở Thạch Thành này bất quá Vô Song đang liều, đang lấy mạng ra mà cược.
Vô Song cược... cái Cổ Tế Đàn này đủ sức che đi sự tồn tại của hắn, dù sao ma khí trong từng chữ từng chữ ở trận văn kia cũng bị che đi, chí ít ma long của Vô Song không cảm nhận được.
Vô Song cũng không biết là mình cược thắng hay cược thua, lần này hắn lại nhắm mắt, mượn sáu đầu Ma Long cùng với chính bản thân mình diễn luyện trận văn.
Lần này thực sự khá hơn rất nhiều, Vô Song tổng cộng diễn hóa được đạo trận văn nhưng mà xa xa không đủ.
Vô Song đương nhiên không chịu thua, hắn khoanh chân vận Cửu Âm Chân Kinh, giữ cho tâm thần không minh đồng thời hồi phục trạng thái tự thân để rồi khoảng tiếng đồng hồ sau, Vô Song lần thứ hai thử diễn hóa trận văn.
Lần thứ hai hắn diễn hóa được đạo trận văn.
Lại sau tiếng đồng hồ, Vô Song lần thứ ba đâm đầu đi thử, hắn diễn hóa được đạo trận văn.
Ở lần thứ ba này Vô Song còn cách rất xa khả năng thành công nhưng mà hắn biết... hắn cược thắng, chí ít gần nửa ngày rồi mà vẫn không có bất cứ ai tiến vào Cổ Tế Đàn.
Tiếp tục nghỉ ngơi, lần thứ tư Vô Song nếm thử diễn hóa, hắn diễn hóa được đạo trận văn.
Đến lần thứ năm hắn diễn hóa con số này dừng ở đạo.
Đến lúc này mắt Vô Song đã hoa lên, máu từ mũi của hắn chảy ra, đây là dấu hiệu của việc tâm lực khô cạn đến tận cùng, Vô Song biết nếu tiếp tục diễn hóa trận văn chính hắn mới đổ gục xuống trước.
Có chút không cam tâm nhưng mà không từ bỏ không được, Vô Song rốt cuộc đứng lên, ánh mắt đảo qua bục đá một lần nữa sau đó quả quyết rời khỏi Cổ Tế Đàn, rời khỏi Thạch Thành, từ hàn đàm đi ngược về phía hạ nguồn Bồng Lai Tiên Đảo sau đó rời khỏi Bồng Lai.
Hắn cần nghỉ ngơi, cần ngủ một giấc, chỉ có nghỉ ngơi mới có thể lại tái chiến với cái Cổ Tế Đàn kia một lần nữa.