Vô Song rời khỏi Bồng Lai, khi hắn trở vè Bồng Lai vốn mang theo sự tự tin ngập trời nhưng khi lần thứ hai rời khỏi Bồng Lai thì lại có chút thảm, khuôn mặt trắng bệch, cả người đều đang khẽ run lên, đừng nói là Vô Song cho dù sáu đầu Ma Long cũng thiếu đi rất nhiều sức sống.
Trở về thuyền lớn nơi Thanh Thanh đợi sẵn, Thanh Thanh vừa thấy Vô Song về đã như lao vào lòng Vô Song, khuôn mặt vui sướng cực kỳ.
Vô Song ôm Thanh Thanh vào lòng, ánh mắt hắn lại nhìn về phía đáy biển, hắn lúc này có chút lo lắng Hải Thần bạo loạn, Hải Thần lúc này bạo loạn thì Vô Song cũng không có sức mà chơi với nó, cũng may Hải Thần tựa hồ vẫn đang ở trong bóng ma tâm lý, nó rất sợ Vô Song.
Hải Thần hiện tại vẫn đang ngoan ngoãn thủ hộ khu vực này đồng thời chậm rãi khôi phục thương thế, thương thế của nó nếu không có ma khí trở giúp chỉ sợ rất rất lâu sau mới có thể khỏi hẳn.
Nhìn Hải Thần bản thân Vô Song cũng tương đối yên tâm một chút, hắn nhẹ vỗ đầu Thanh Thanh rồi cả người dựa vào mạn thuyền, cố gắng lấy lương khô ra cắn từng miếng từng miếng.
Vô Song hiện tại mệt lả nhưng mà không thể không ăn, hắn rất lâu rồi còn chưa mệt thế này, chưa bị đẩy vào cực hạn như thế này.
Bổ sung xong một chút năng lượng, Vô Song cứ thế nằm trên mạn thuyền, hắn trực tiếp tiến vào giấc ngủ, dù sao cũng quá mệt mổi.
Ở bên cạnh Vô Song, Thanh Thanh tò mò nhìn hắn sau đó cũng nhẹ chuyển động, nhẹ bước về phía Vô Song mà nằm cuộn trong lòng hắn, cứ thế cô bé cũng tiến vào giấc ngủ ngọt ngào.
_ _ _ __ _ _ _
Ngày đầu tiên rất nhanh trôi qua, sau một giấc ngủ dài Vô Song tỉnh lại, ánh mắt của hắn rốt cuộc lại xuất hiện sự tinh minh.
Vô Song nhìn lên bầu trời mà có chút bất ngờ, hôm qua hắn chợp mắt vào lúc xế chiều, trời vân còn chưa tối ấy vậy mà hiện tại mở mắt ra mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, bản thân Vô Song rất ít khi dậy muộn như vậy, cũng tại hôm qua hắn quá mất sức cũng quá lao lực.
Vô Song tỉnh dậy đã không thấy Thanh Thanh đâu, ánh mắt hắn không khỏi đảo qua một vòng liền thấy Thanh Thanh đang tung tăng di chuyển trên con tàu, cô bé di chuyển bằng cả tứ chi, vẫn không có nhận thức rõ ràng về thế giới này nhưng chí ít Thanh Thanh vui vẻ.
Nhìn Thanh Thanh, Vô Song liền đứng dậy bước thẳng về phía nàng, Thanh Thanh thấy Vô Song đi về phía mình cũng hiểu ý, tứ chi chuyển động lại chạy vào lòng Vô Song.
Một tay ôm lấy Thanh Thanh một tay bắt đầu xoa đầu nàng, Vô Song một lần nữa nói.
"Ở đây đợi ta, ta rất nhanh sẽ về ".
Khác với hôm qua, ngày hôm nay Thanh Thanh như quen với việc này, cái đầu rất nhanh gật gật.
Thấy biểu cảm của Thanh Thanh, Vô Song bật cười sau đó lại chuyển thân, lại một lần nữa quay về Bồng Lai.
Mọi thứ hiện tại đều gọi là quen việc dễ làm, nếu như lần đầu bước vào Cổ Tế Đàn bản thân Vô Song mất cả giờ đồng hồ thì hiện tại Vô Song chỉ mất phút, đúng phút từ khu vực hạ nguồn của Bồng Lai xuất hiện tại Cổ Tế Đàn nơi Thạch Thành.
Bước vào trong Cổ Tế Đàn, một lần nữa nhìn thấy cái đống trận văn đáng ghét kia, Vô Song đưa tay quệt một vệt dài trên mặt, ánh mắt sáng rực.
"Nào, chúng ta tái chiến, để ta xem vạn đạo trận văn rốt cuộc che giấu cái gì ".
Vô Song nói ra một câu liền lại bước về bục cao, một lần nữa diễn hóa trận văn, bắt đầu một vòng khiêu chiến mới.
Không tính lần đầu tiên khi chưa gọi ra Ma Long, lần này là lần thứ sáu Vô Song diễn hóa trận văn.
Lần thứ sáu, Vô Song diễn hóa được đạo trận văn.
Lần thứ bảy, Vô Song diễn hóa đạo trận văn.
Lần thứ tám, Vô Song diễn hóa đạo trận văn.
Đến lúc này Vô Song mới dừng lại mà không khỏi thở ra một hơi.
Hắn mang theo tinh khí tràn ngập, mang theo tự tin mà đến nhưng mà lại qua ba lần thử nghiệm bản thân hắn mới biết con đường này khó khăn thế nào.
"Đại Quốc Chủ... thực sự cũng đủ làm cho người ta sợ hãi ".
Vô Song không rõ Đại Quốc Chủ dùng cách gì mà diễn hóa được vạn đạo trận văn nhưng Vô Song không thể không khen ngợi hắn.
Dĩ nhiên lúc này Vô Song không có ý định dừng lại, hắn bắt đầu diễn hóa tiếp, sau khi nghỉ ngơi xong bản thân Vô Song liền diễn hóa lần thứ chín, kết quả lần này là đạo trận văn.
Đến lần thứ mười, Vô Song diễn hóa được đạo trận văn.
Lại một lần nữa... Vô Song cảm thấy vô lực bất quá khác với hôm qua, hắn không dám dừng lại.
Vô Song biết nếu hắn dừng lại chỉ sợ không còn cơ hội nữa, thời gian càng ngày càng gấp rồi.
Chỉ vài ngày nữa thôi, Đại Quốc Chủ có lẽ sẽ hạ cờ, hắn không có thời gian trở về nghỉ ngơi, không có thời gian để tái chiến với Cổ Tế Đàn thêm một lần nữa.
Một mình Vô Song không thể tự mình diễn hóa được vạn đạo trận văn trong vòng hai ngày vậy liền để Cơ Vô Song đến giúp hắn.
Có một câu hỏi đặt ra, vì cái gì Vô Song không mượn dùng Cơ Vô Song từ sớm?, thật ra chính bản thân Cơ Vô Song cũng đang gặp phiền phức không giải quyết được.
Cơ Vô Song đương nhiên cực mạnh, có thể gây ra phiền phức cho nàng trên thế gian có lẽ cũng không nhiều nhưng mà mấy ngày hôm nay hết lần này đến lần khác xuất hiện một kẻ.
Từ khi Vô Song gặp mặt Thần Điêu, nàng rất nhanh tìm thấy Kiếm Trủng của Độc Cô Cầu Bại sau đó cơ hồ trong ngày nàng liền thành công kết thân với Thần Điêu, Cơ Vô Song hoàn toàn tin tưởng chỉ cần thêm khoảng nửa tháng thời gian nữa thôi nàng nhất định sẽ thành công thu phục Thần Điêu để Thần Điêu đi theo giúp bản thân mình như cái cách Thần Điêu giúp Dương Quá.
Thần Điêu không tính quá mạnh ít nhất với Cơ Vô Song thì Thần Điêu không mạnh bất quá Thần Điêu lại biết bay, tốc độ còn cao hơn Đại Linh Thứu của Đồng Mỗ tại thế giới kia, trong cái thời đại này có thể khống chế được một "máy bay" như Thần Điêu thì chắc chắn là siêu cấp lợi khí thậm chí là thần khí.
Cơ Vô Song cực kỳ tự tin với việc thu phục Thần Điêu nhưng mà nàng cũng không thể ở Kiếm Trủng mãi, nàng phải quay về Chung Nam Sơn đón Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ tới đây, Kiếm Trủng với Tiểu Long Nữ có thể không quan trọng nhưng với Dương Quá thì lại là cơ hội để hắn thoát thai hoàn cốt, đối với vị nhị đệ tử này thì Vô Song từ đầu đến cuối vẫn luôn tận tâm tận lực.
Chia tay Thần Điêu, rời khỏi Kiếm Trủng bản thân nàng dĩ nhiên đi qua Tương Dương Thành.
Thành Tương Dương cực kỳ nổi tiếng nhưng nó tuyệt chẳng thể gây nên hứng thú cho Cơ Vô Song, chẳng thể khiến nàng tốn thời gian ở lại nhưng mà tại thành Tương Dương... nàng gặp một quái nhân.
Một quái nhân mà Vô Song không làm gì được đối phương.
Kẻ này vừa thấy Cơ Vô Song liền bám như đỉa bám, đáng nói nhất là mạnh như Cơ Vô Song cũng không thể thắng được đối phương.
Nói không thắng được cũng không đúng bởi vì hai bên căn bản không đánh, Vô Song tấn công hắn thì kẻ này lập tức bỏ chạy ra xa, Vô Song đuổi thế nào cũng không được, không thể thực sự công kích hắn.
Đợi đến khi nàng quay đầu rời đi, kẻ này cũng quay đầu theo, một mực bám theo.
Đây là lần đầu tiên Cơ Vô Song gặp phải tình cảnh này, quái nhân một mực bám theo nàng vô cùng béo, béo đến độ không khác gì heo ăn thuốc tăng trọng cả, mỡ che kín cơ thể cả người như quả bóng bị thổi phồng nhưng tốc độ của kẻ này cực kỳ nghịch thiên