- Mật Kết-
Tim Thịnh Minh Dịch ngừng đập, trong đầu đồng thời nhảy ra hai câu hỏi.
"Em ấy nghe thấy rồi?"
"Em ấy không nghe thấy?"
Không đợi anh nghĩ nhiều, Cố Triêu Hi liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, cười nói: "Anh tỉnh rồi."
Nhưng lại lập tức thu lại nụ cười, đổi thành vẻ mặt oán giận, nói: "Còn biết tỉnh lại?"
Nhìn ra được cậu có chút tức giận, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là cậu đang trách người nào đó vẫn luôn tránh mặt cậu, lúc gặp lại đã nhìn thấy người nằm trong bệnh viện.
Bên ngoài Thịnh Minh Dịch có vẻ như bình tĩnh, nhưng thật ra trái tim lại đang nhảy như đánh trống, cả người anh đổ mồ hôi lạnh, cảm giác như mình sắp hư thoát đến nơi.
Thật sự anh không thể từ vẻ mặt của Cố Triêu Hi để phán đoán ra cậu có nghe được đoạn nói chuyện của anh và Quan Tuấn Hào hay không.
Mà Quan Tuấn Hào người biết được bí mật kinh thiên động địa kia không dám nói chuyện.
Hắn đứng ở đó, cả người cứng ngắc.
Đọc truyện tại trang chính chủ wattpad-camduongquytmat hoặc wordpress-danmeimiju
Cố Triêu Hi đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn về phía Quan Tuấn Hào: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác......! bác sĩ nói phải để cho cậu ta nghỉ ngơi nhiều hơn, " Quan Tuấn Hào cố gắng nặn ra một nụ cười, "Đã nói với cậu rồi cậu ta sẽ tỉnh lại mà."
Cố Triêu Hi "Ừm" một tiếng, sau đó lại chuyển sang Thịnh Minh Dịch: "Anh muốn ăn gì? Tôi đi mua cho anh."
Thịnh Minh Dịch thấp thỏm, sao mà nuốt trôi được nữa.
Miệng anh không mở nổi ra.
Thấy sắc mặt anh không tốt Cố Triêu Hi nhíu mày: "Thật sự không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ sang xem lại không?"
"Không sao, không sao không sao......" Quan Tuấn Hào vội vàng rút ra hai tờ giấy, luống cuống tay chân lau mồ hôi cho người anh em tốt của mình, "Chỉ là thời tiết nóng quá...!cái gì nhỉ, cậu ta mới tỉnh dậy không thể ăn đồ ăn mặn, cậu mua cho cậu ta ít cháo đi."
Cố Triêu Hi: "......"
Cậu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Quan Tuấn Hào, sau đó đứng dậy: "Vậy tôi đi mua."
Quan Tuấn Hào tiễn cậu ra ngoài, tận đến lúc nhìn thấy cậu đi xa rồi mới thở ra một hơi: "Làm tôi sợ gần chết! Cậu ấy rốt cuộc--"
"Xuỵt --" Thịnh Minh Dịch đưa một ngón tay lên môi.
"Cậu ấy đi rồi, " Quan Tuấn Hào đứng ngoài cửa, vừa chú ý hành lang vừa nhỏ giọng hỏi Thịnh Minh Dịch, "Rốt cuộc đây là chuyện gì? Cậu mất trí nhớ lúc nào thế? Không phải, cậu không mất trí nhớ mà, sao cậu lại muốn giả vờ mất trí nhớ?"
Trái tim Thịnh Minh Dịch vẫn đang còn nhảy bịch bịch, anh yếu ớt nói: "Chỗ này không an toàn, để nói sau đi."
"Tôi ra ngoài, cậu ở trong phòng nói chuyện để tôi đứng bên ngoài xem có thể nghe thấy được không?" Quan Tuấn Hào nói xong thì ra ngoài đóng cửa lại.
Thịnh Minh Dịch nhìn cửa phòng nói: "Có nghe thấy không?"
Không trả lời lại.
wattpad-camduongquytmat
Anh tăng âm lượng lên: "Tuấn Hào? Quan tổng? Ông chủ?"
Vẫn không có tiếng trả lời.
Anh ngẩng đầu, hét: "Quan Tuấn Hào --"
"Nghe thấy rồi!" Quan Tuấn Hào mở cửa ra bước vào, đối chiếu tình hình với anh, sau đó đưa ra kết luận, "Lúc ấy giọng của tôi cũng không lớn, chắc cậu ấy không nghe được đâu."
Thịnh Minh Dịch gật gật đầu.
Dựa theo tính cách của Cố Triêu Hi, nếu biết anh không mất trí nhớ thì sẽ đau lòng rơi nước mắt ngay lúc ấy, hoặc là cho anh hai cái tát ngay lúc ấy.
"Nhưng mà lúc cậu ấy đi vì sao lại dùng ánh mắt kia nhìn tôi?" Quan Tuấn Hào lo lắng hỏi.
"Chắc là em ấy cảm thấy anh không hiểu chuyện," Thịnh Minh Dịch lau mồ hôi, "Đáng ra anh nên ra ngoài mua cháo cho anh em tốt...!để bọn tôi ở lại thế giới hai người, chứ không phải để vợ của anh em tốt đi mua...!còn bản thân và anh em tốt lại có thế giới hai người."
"À --" Quan Tuấn Hào bừng tỉnh đại ngộ, lại hối hận không thôi, "Thật xin lỗi tại tôi căng thẳng quá, tôi không nghĩ ra được."
Thịnh Minh Dịch an ủi: "Không sao."
Không lâu sau Cố Triêu Hi đã quay lại, Quan Tuấn Hào lấy cớ rời đi, để cho bọn họ có thế giới hai người.
Cố Triêu Hi mở hộp cơm ra sau đó đỡ Thịnh Minh Dịch dậy.
Thịnh Minh Dịch vội vàng nói: "Để tôi tự ngồi dậy."
Cố Triêu Hi thấy mặt anh trắng bệch hơi nghi ngờ anh không bưng nổi hộp cơm: "Hay để tôi đút cho."
Cậu cực kỳ tự nhiên kéo đối phương, rất tự nhiên đút cháo cho anh.
Thịnh Minh Dịch lại vừa ăn vừa lo sợ, tâm hồn treo ngược cành cây làm cháo bị rớt xuống quần áo.
Cố Triêu Hi hết hồn: "Anh bị trúng gió sao? Liệt nửa người? Xin lỗi tôi không biết, anh đừng hoảng, tôi đi tìm bác sĩ!"
Cậu vội vàng đi gọi bác sĩ đến, bác sĩ lại chẳng kiểm tra ra bệnh gì.
wattpad-camduongquytmat
Vẻ mặt Cố Triêu Hi mờ mịt, thậm chí hơi nghi ngờ tính chuyên nghiệp của bác sĩ, cậu đành hầu hạ Thịnh Minh Dịch thay quần áo trước sau đó lại tiếp tục đút cho anh ăn.
Lúc này Thịnh Minh Dịch không còn để rớt cháo ra ngoài nữa.
Nhưng mà anh cũng không ăn được bao nhiêu.
Một bữa cơm ấy anh hoàn toàn không biết mùi vị của bát cháo kia là gì.
Sau khi ăn xong Cố Triêu Hi ngồi xuống bên giường nhìn anh, mặt mày nghiêm túc nói: "Bây giờ chúng ta tính sổ."
Thịnh Minh Dịch ngay lập tức căng thẳng.
Hai mắt anh tối sầm, nghĩ thầm thôi xong rồi.
"Tôi hơi khó chịu, hôm khác nói đi." Anh lập tức rúc vào trong chăn, đưa lưng về phía Cố Triêu Hi, bắt đầu trốn tránh hiện thực.
"À." Cố Triêu Hi đồng ý, "Vậy anh ngủ đi."
Cậu còn rất quan tâm kéo chăn lại cho anh, sau đó vỗ nhè nhẹ lên chăn.
Thịnh Minh Dịch bị vỗ cho run rẩy.
wattpad-camduongquytmat
"Thôi hay cậu tính đi." Đau dài không bằng đau ngắn, anh cân nhắc một lúc, với tình trạng bệnh này của mình quỳ xuống cầu xin nói không chừng còn được đối phương tha thứ.
"Vậy giải thích cho tôi chút, " Cố Triêu Hi nói, "Di chúc là chuyện gì?"
"Cậu nói chuyện ấy sao?" Thịnh Minh Dịch nhất thời thở ra một hơi.
"Anh nghĩ tôi muốn nói gì?" Cố Triêu Hi cảm giác có gì không đúng, "Anh còn có cái khác muốn tính sổ cùng tôi à?"
"Không có, " Thịnh Minh Dịch nở một nụ cười nhàn nhạt, "Tôi nghĩ cậu muốn tính sổ với tôi chuyện nửa tháng nay không để ý đến cậu."
Cố Triêu Hi gật gật đầu: "Anh nhắc tôi mới nhớ, cái này cũng phải tính."
"Xin lỗi, " Thịnh Minh Dịch nghiêm túc nhận sai, "Đợt vừa rồi bận quá, không phải cố ý không để ý đến cậu, xin cậu hãy tha thứ cho tôi."
"Thật sự bận hay là giả vờ bận, tự anh biết." Cố Triêu Hi nói, "Anh xem anh tránh tôi giống như gì ấy, cứ làm như tôi là đứa cuồng theo dõi không bằng...!anh thật sự nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức ngày ngày chặn anh à? Tôi cũng phải làm việc chứ?"
"Thật sự thật sự thật sự xin lỗi, " Thịnh Minh Dịch thành khẩn nói, "Tôi mời cậu ăn cơm, được không? Hoặc là tôi nấu cơm cho cậu, cậu muốn ăn gì? Chúng ta về nhà bây giờ luôn."
Anh lật chăn, ra vẻ muốn xuống giường.
wattpad-camduongquytmat
Cố Triêu Hi vội vàng đè anh lại: "Đừng đừng đừng, anh nằm yên đấy, đừng có mà tự dằn vặt nữa.
Chuyện này bỏ đi, không so đo với anh nữa.
Chuyện di chúc thì thế nào? Sao anh lại muốn để hết tiền lại cho tôi?"
"Tôi không biết, " Thịnh Minh Dịch cười cười, "Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, trong đầu chỉ có một ý niệm...!theo bản năng thì......"
Nói đến nửa chừng, không nói hết là cho đối phương tự hiểu.
Cố Triêu Hi đương nhiên hiểu, người ta ngay lúc sinh tử lại nghĩ đến cậu, còn có thể có ý gì nữa?
Thật ra khi cậu nghe Quan Tuấn Hào kể lại cậu đã nghĩ đến rồi, bây giờ chẳng qua là muốn nghe chính miệng anh nói ra thôi, nghe xong trong lòng cậu lại có chút chua xót.
Cậu cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Anh biết không, bây giờ tôi rất muốn......"
Thịnh Minh Dịch dè dặt hỏi: "Muốn gì?"
"Rất muốn mắng anh." Cố Triêu Hi siết chặt quần áo của chính mình, âm thanh đè xuống thấp, "Tôi muốn mắng anh vì sao lại không quý trọng cơ thể của chính mình, hại tôi phải lo lắng cho anh."
"Cậu mắng đi, " Thịnh Minh Dịch dịu dàng nói, "Cậu cứ mắng thoải mái, tôi sẽ không phản bác lại."
"Nhưng tôi lại chẳng có tư cách gì cả," Cố Triêu Hi ngẩng đầu nhìn anh, nhếch môi lộ ra một nụ cười khổ, "Tôi lấy thân phận gì để mắng anh đây?"
Thịnh Minh Dịch cảm thấy ngực mình như bị bắn trúng một mũi tên.
Anh không nên mở miệng, không nên đáp lời cậu.
Nhìn đi, lại chuyển về nan đề kia rồi.
wattpad-camduongquytmat
Nhưng không đợi anh đáp lại Cố Triêu Hi lại tự mình nghĩ thông.
"Thôi bỏ đi, " cậu cười miễn cưỡng, "Anh không sao là được rồi.
Tôi không nói nữa, anh cũng đừng để ý đến những lời tôi nói, cứ coi như thôi đang lên cơn.
Anh nghỉ ngơi đi."
Sao có thể không để ý được cơ chứ......!
Thịnh Minh Dịch không biết làm sao, nhìn người này đi lúc nào cũng ép người ta, ép xong lại bảo đừng để ý, sao lại có kiểu như vậy chứ?
Nhưng xét đến cùng thì tất cả những chuyện này đều do anh tự làm bậy, anh cũng không dám đổ tội cho đối phương.
Sau khi nằm ở bệnh viện một ngày thì Thịnh Minh Dịch xuất viện về nhà.
Anh vốn cảm thẩy bản thân chẳng có vấn đề gì cả, cho nên đi làm lại, nhưng Quan Tuấn Hào sau khi nghe được tin này thì ngay lập tức lao vào phòng làm việc đuổi anh về.
"Sắp đến mùng một tháng năm rồi, thôi cứ xem như là cho cậu nghỉ lễ trước." Quan Tuấn Hào đẩy anh, "Sang với người yêu nhỏ của cậu đi."
"Em ấy đi làm." Thịnh Minh Dịch nói, "Chủ yếu là tôi không dám gặp em ấy."
Anh khóa cửa phòng làm việc lại, pha cho Quan Tuấn Hào một chén trà.
"Anh nói xem, làm sao mới có thể để em ấy biết tôi không mất trí nhớ được đây?"
Vẻ mặt Quan Tuấn Hào mờ mịt: "Tôi muốn hỏi cậu lâu lắm rồi đây, sao cậu lại phải giả vờ mất trí nhớ?"
"Tôi......" Thịnh Minh Dịch nhìn hắn, "Hình như tôi còn chưa nói cho anh biết, em ấy chính là người yêu cũ của tôi."
Quan Tuấn Hào: "......"
Khóe môi Quan Tuấn Hào giật giật: "Bây giờ tôi đã biết.
Cho nên vì sao cậu lại giả vờ mất trí nhớ?"
"Anh đừng hỏi nữa." Thịnh Minh Dịch ngửa cổ uống hết nửa cốc cà phê, đắng đến mức nhăn mày nhăn mặt, "Anh chỉ cần nghĩ cách cho tôi là được."
Quan Tuấn Hào buông tay: "Cậu không nói rõ ràng tiền căn hậu quả ra thì tôi giúp cậu làm sao được?"
"Nguyên nhân cũng không có gì đặc biệt cả, " Thịnh Minh Dịch đứng lên, bước đến trước cửa sổ sát đất, "Tôi tìm em ấy rất lâu, mãi mới tìm được em ấy nhưng lại không biết đối mặt với em ấy như thế nào, lại lo lắng em ấy nhìn thấy tôi sẽ chạy mất, cho nên mới giả vờ mất trí nhớ, kết quả......"
"Vì sao lại không muốn giả vờ tiếp nữa?" Quan Tuấn Hào lục trong ngăn kéo ra một gói hạt dưa lúc trước Cố Triêu Hi đưa sang.
"Không muốn chơi nữa, lúc ngã bệnh mới ngộ ra một số chuyện." Thịnh Minh Dịch mệt mỏi nói, "Tôi lo lắng một ngày nào đó tôi đột nhiên chết đi, lại chưa nói rõ với em ấy, thế thì đáng tiếc lắm."
"Vậy cậu đi nói đi, " Quan Tuấn Hào cắn hạt dưa, "Đến trước mặt cậu ấy quỳ xuống, ôm lấy chân cậu ấy, dập đầu nhận sai."
wattpad-camduongquytmat
"Em ấy sẽ không tha thứ cho tôi." Thịnh Minh Dịch đi đến bên cạnh hắn, nghiêm túc nói, "Chúng ta phải thiết kế ra mấy phương án, nghĩ xem có biện pháp nào thật khéo léo để em ấy biết tôi không mất trí nhớ...! không, không đúng, không thể để em ấy biết tôi không mất trí nhớ, nên nói là, phải thông qua một phương thức cực kỳ cực kỳ hợp lý để tôi khôi phục trí nhớ, nếu tôi khôi phục trí nhớ ngoài ý muốn thì sẽ không xảy ra chuyện gì, em ấy cũng có thể cho tôi một ít cơ hội."
"Thế này, " Quan Tuấn Hào hào hứng, "Mùng một tháng năm cậu hẹn cậu ấy đi chơi, cậu mang cậu ấy đến chỗ nào hẻo lánh ấy, tôi phái người đến cướp các cậu, cậu xả thân bảo vệ cậu ấy, sau đó tôi sắp xếp người đánh một gậy vào đầu cậu, đánh cậu ngất đi, ngủ một giấc tỉnh dậy cậu khôi phục lại ký ức luôn."
Thịnh Minh Dịch dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn: "Được không đấy?"
"Đương nhiên là được rồi!" Quan Tuấn Hào nói, "Tôi xem phim lúc mất trí hay khôi phục trí nhớ phần lớn toàn đập phát vào đầu là xong.
Cái tôi mới nói kia còn có thể giúp cậu khoe ra vẻ anh tuấn của mình, bảo vệ cậu ấy, tạo ra hình tượng cao lớn trước mặt cậu ấy, khiến cậu ấy cảm động.
Vừa nghĩ đến cậu vì muốn cứu cậu ấy mà không nghĩ đến mạng của mình thôi, cậu ấy sao có thể trách cậu được nữa, nhất định sẽ tha thứ cho cậu luôn."
"Ờ......" Thịnh Minh Dịch gật gật đầu, "Có vẻ có lý đấy, nhưng vấn đề là...!lỡ may một gậy kia lại làm tôi mất trí nhớ thật thì phải làm sao?"
Quan Tuấn Hào: "Cái này......"
Đây đúng là một vấn đề nghiêm túc đấy.
wattpad-camduongquytmat
Thịnh Minh Dịch: "Phương án này không được thông qua.
Cái tiếp theo --"
Quan Tuấn Hào suy nghĩ một lát: "Ờm......!nếu không cậu lên zhihu hỏi đi?"
"Anh đang nói chuyện cười đấy à?" Thịnh Minh Dịch nhìn hắn như đang nhìn một đứa thiểu năng, "Tôi đường đường là một tổng tài, mà lại phải lên zhihu để hỏi vấn đề này?"
Quan Tuấn Hào bắn một hạt dưa về phía anh: "Cậu đường đường là một tổng tài, thế mà lại giả vờ mất trí nhớ lừa bạn trai cũ!!"
Thịnh Minh Dịch nhìn hắn một cái, sau đó nhận mệnh mở máy tính ra, đăng nhập zhihu bắt đầu hỏi.
Tác giả muốn nói:
- Làm sao để khôi phục trí nhớ?
- Thân ái à, kiến nghị cứ quỳ luôn thôi.
.