- Mật Kết-
Đêm trước ngày mùng một tháng năm, Thịnh Minh Dịch đưa ra lời mời với Cố Triêu Hi, tỏ ý muốn cùng cậu đi nghỉ.
Cố Triêu Hi trả lời anh trên wechat: 【 Ra ngoài xem đầu người à? 】
Thịnh Minh Dịch: 【 Không để cậu phải xem đầu người đâu.
】
Cố Triêu Hi: 【 Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.
】
Thịnh Minh Dịch: 【????? 】
Cố Triêu Hi: 【????? 】
Thịnh Minh Dịch nhìn một hàng dấu hỏi kia, trong lòng nghĩ đối phương đọc không hiểu ý của mình sao?
Anh hỏi: 【 Cậu thế mà lại hẹn với người khác?? 】
Cố Triêu Hi: 【 Có vấn đề gì không? 】
Thịnh Minh Dịch: 【 Giao kèo của chúng ta hẳn là vẫn còn thời hạn đúng chứ? Bây giờ tôi là người yêu của cậu? 】
Cố Triêu Hi: 【 Tôi đã gửi nhẫn cho anh rồi, anh chưa nhận được sao? 】
Trong nháy mắt ấy Thịnh Minh Dịch như rạn nứt......!
Đúng lúc lễ tân gọi điện lên cho anh, nói anh có chuyển phát nhanh.
Đọc truyện tại trang chính chủ wattpad-camduongquytmat hoặc wordpress-danmeimiju
"Từ chối nhận! Từ chối nhận giúp tôi! Không......!Từ từ, nhận đi, tôi tự đi trả lại."
Thịnh Minh Dịch vội vàng cầm chìa khóa xe xuống lầu, anh lấy gói hàng chuyển phát nhanh ở quầy lễ tân, quả nhiên là một bao hàng nhỏ, người gửi là Cố Triêu Hi.
Anh cầm theo hộp nhẫn lái xe đến nhà đối phương.
Vì muốn cho Cố Triêu Hi bất ngờ nên anh không gọi điện trước, mà im lặng ở bên ngoài nhà cậu chờ đợi.
Nhưng đợi từ chiều đến tối muộn, mãi vẫn không thấy người đâu.
Đến chín giờ tối, cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa gọi cho cậu, hỏi người nào đó lúc nào mới về nhà.
Cố Triêu Hi lại nói: "Tôi không về nhà, tôi nghỉ phép trước, bây giờ tôi đang bên ngoài đi nghỉ lễ rồi."
Thịnh Minh Dịch như bị sét đánh, trái tim như bị xé nát, không nói được lời nào.
Thế mà lại không thèm nói với anh tiếng nào đã đi rồi?
Cứ như vậy đi chơi cùng người khác??
"Ở đâu?" Anh hỏi.
"Một nơi phong cảnh rất đẹp, " giọng nói của Cố Triêu Hi rất thoải mái, "Bên này sao sáng đầy trời, đẹp lắm."
Trong điện thoại truyền đến tiếng gió thổi vù vù, vô cùng rõ ràng.
"Tây Tạng?" Thịnh Minh Dịch nói, "Tôi lập tức đi tìm cậu."
"Không phải, " Cố Triêu Hi nói, "Anh đừng chạy lung tung."
Thịnh Minh Dịch lại đoán: "Taklamankan?"
Cố Triêu Hi: "Cũng không phải."
"Núi Trường Bạch?"
"Không phải đâu, anh đừng đoán nữa, tôi sẽ không nói cho anh biết đâu." Cố Triêu Hi nói, "Không còn chuyện gì nữa thì tôi tắt máy đây."
"Tôi có --" Thịnh Minh Dịch còn chưa nói xong mà cuộc gọi đã kết thúc.
Anh kinh ngạc nhìn điện thoại, thiếu chút nữa thì đập nát nó.
Nhưng điện thoại vô tội.
wattpad-camduongquytmat
Làm sao bây giờ?
Anh mờ mịt, trông thấy bên cạnh có cầu thanh bèn đi sang đó, ngồi xuống bậc thang rồi bắt đầu ngẩn người.
Bây giờ có cách nào để biết được vị trí của Cố Triêu Hi đây?
Anh lập tức gọi điện cho Quan Tuấn Hào: "Ông chủ, anh có cách nào có thể tra ra được em ấy đang ở đâu không?"
" Hacker?" Quan Tuấn Hào nói, "Cậu cứ nói thẳng với cậu ấy là cậu không mất trí nhớ, cậu ấy nhất định sẽ tức đến mức mua vé máy bay bay về đánh cậu ngay lập tức."
Đúng là một cách tốt.
Nhưng mà......!
Hệ số nguy hiểm quá cao.
"Tôi sợ em ấy tức quá không thèm về."
Anh biết Quan Tuấn Hào cũng không giúp được chuyện của mình, cho nên khách sáo cảm ơn hắn xong thì kết thúc cuộc gọi, sau đó tự mình nghĩ cách.
Nhưng thật ra anh rất rõ, trừ cách Quan Tuấn Hào nói ra thì cũng chẳng còn biện pháp nào hữu hiệu hơn nữa.
Trách thì cũng chỉ có thể trách chính mình mấy ngày hôm trước vẫn còn bận nghĩ làm sao để mình "khôi phục ký ức", cho nên không hẹn người trước được, để người bị người khác hẹn mất.
Ngay đêm đầu hạ ấy, Thịnh Minh Dịch ngồi dưới mái hiên, cả đầu đều là cảnh tượng bạn trai cũ đang đi chơi vui vẻ với người khác.
Anh không biết cậu đi với người nào, cũng không biết là nam hay nữ, chơi gì.
Anh bị những thứ chính mình não bổ ra làm cho hoàng hốt, không nhịn được lại lấy hộp thuốc lá ra, châm lửa một điếu, vừa hút thuốc vừa nghĩ xem có nên dùng đến biện pháp cực đoan kia không.
Giằng co một lúc.
wattpad-camduongquytmat
Anh quyết định hút hết hộp thuốc này, nếu là số chẵn thì sẽ gọi điện thoại cho Cố Triêu Hi, nói chuyện thẳng thắn với cậu, còn nếu là số lẻ thì phải suy nghĩ kỹ hơn rồi tính sau.
Gió thổi dọc theo hành lang đến làm khói thuốc bay về phía mặt Thịnh Minh Dịch.
Anh ngồi trong bóng đêm, gần như hòa mình vào màn đêm.
Một tiếng sau, cửa thang máy mở, có người bước ra.
Thịnh Minh Dịch không ngẩng đầu lên, vẫn còn đắm chìm trong chuyện của mình.
"Sao anh vẫn chưa đi?" Giọng nói của Cố Triêu Hi bỗng nhiên vang lên.
"Khụ khụ......"
Thịnh Minh Dịch bị sặc, lập tức ngẩng đầu lên.
Cố Triêu Hi nhẹ nhàng dậm chân.
Đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, hai người nhìn nhau, hai bên đều rất kinh ngạc.
"Cậu lừa tôi?" Thịnh Minh Dịch hùng hùng hổ hổ bước lên hai bước, nhìn có vẻ đang nổi cáu.
"Đúng vậy." Ngữ khí của Cố Triêu Hi thoải mái, "Tôi lừa anh đấy, làm sao? Anh muốn đánh tôi à?"
Đánh đương nhiên là không thể đánh.
Thịnh Minh Dịch cố gắng kiềm chế lửa giận của mình.
Cố Triêu Hi nhìn đống đầu thuốc dưới đất, vừa cười vừa sờ sờ mặt anh: "Lại ghen à?"
Thấy cậu xuất hiện trước mắt, còn có lòng dạ châm biếm mình, Thịnh Minh Dịch lại thở ra một hơi.
Thôi bỏ đi, người không cùng người khác chạy mất là được.
Anh dùng hai tay đưa chiếc hộp cho đối phương: "Kiện hàng bị từ chối nhận, xin mời thu hồi."
Cố Triêu Hi nâng tay lên, để anh nhìn ngón tay của mình.
Chiếc nhẫn kia vẫn còn ở trên tay cậu!
Thịnh Minh Dịch trừng lớn hai mắt.
wattpad-camduongquytmat
Cố Triêu Hi cảm thấy buồn cười: "Anh không mở hộp ra xem à?"
Thịnh Minh Dịch lập tức dùng sức xé bao hàng ra.
Lúc anh mở hộp giấy ra, phát hiện bên trong thế mà lại là một hộp kẹo đủ loại màu sắc.
Trong nháy mắt ấy, anh cảm thấy mình sắp ngất đến nơi rồi.
Ngọt quá.
"Ha ha ha!"
Cố Triêu Hi cười sặc sụa, vỗ vỗ vai của Thịnh Minh Dịch, đắc ý nói: "Có phải ngọt phát điên không?"
Cậu lấy hộp kẹo hình trái tim ra sau đó mở nắp, lấy ra hai viện kẹo, nhét một viên vào miệng đối phương, rồi bỏ cái còn lại vào miệng mình.
"Hôm trước lúc tham gia hoạt động của công ty tôi tự học làm đấy, anh nếm thử xem."
Vừa dứt lời, đối phương đã bước về phía trước hôn cậu.
Cố Triêu Hi ngẩn ra, đang định đẩy anh thì lại bị anh ấn lên tường.
Thịnh Minh Dịch dùng một tay đỡ sau đầu cậu, một tay khác nắm lấy bàn tay đeo nhẫn kia của cậu.
Đèn ở hành lang tắt.
wattpad-camduongquytmat
Trong bóng đêm vang lên tiếng thở dốc của hai người.
Cố Triêu Hi có thể cảm nhận rõ ràng được kích động của đối phương, từ sự kích động ấy cậu có thể cảm nhận ra được một chút hoảng loạn nhỏ.
Cậu cảm thấy phản ứng của Thịnh Minh Dịch rất thú vị, vì thế cậu ôm lấy cổ anh, dịu dàng nhận lấy những kích động cùng hoảng loạn của anh.
Viên kẹo chuyển qua chuyển lại trong lúc họ hôn nhau, vị ngọt không ngừng tan ra.
Lúc nó tan hết thì hai người cũng tách ra.
Nụ hôn này quá ngọt, không khí lại quá tốt, nhưng Thịnh Minh Dịch hình như sợ đối phương thình lình nói một câu bạn trai cũ gì đó, cho nên vội vàng đánh đòn phủ đầu trước, hỏi: "Muốn đi đâu ngắm sao?"
"Không biết." Cố Triêu Hi nói, "Vào rồi nghĩ, tôi sắp bị muỗi cắn ngứa điên lên rồi."
Thịnh Minh Dịch cuối cùng cũng buông tay cậu ra.
Cố Triêu Hi mở cửa đưa anh vào nhà.
Đèn vừa mở lên cậu mới phát hiện ra trên mặt trên cổ Thịnh Minh Dịch đầy nốt muỗi cắn.
"Anh bị ngu à? Bị cắn thành như vậy mà anh cũng không về nhà?" Cậu tìm dầu bôi cho anh, cũng bôi cho chính mình."Không phải anh cũng có chìa khóa nhà tôi sao?"
"Cậu không ở đây, tôi vào làm gì?" Thịnh Minh Dịch hỏi, "Cậu ăn cơm chưa?"
"Tôi không ở nhà, anh có thể vào ngủ trên giường của tôi, cảm nhận hơi thở của tôi, sau đó trong màn đêm đau lòng khó chịu khóc thút thít." Cố Triêu Hi nói, "Năm giờ chiều tôi đi ăn với đồng nghiệp rồi.
Còn anh?"
Thịnh Minh Dịch đương nhiên chưa ăn, nhưng anh lười ăn, chỉ nói một câu: "Tôi không đói."
Cố Triêu Hi cũng đoán được anh chưa ăn, vì vậy nói: "Nhưng tôi đói, anh nấu mỳ cho tôi ăn đi."
"Ừm." Thịnh Minh Dịch xoay người đi vào bếp.
Nhưng vừa bước được hai bước lại ý thức được hình như không đúng lắm: "Đợi đã, cậu bảo tôi cho cậu ăn cái gì cơ?"
"Cho tôi ăn mỳ (phía dưới), " Cố Triêu Hi nháy nháy mắt, "Có vấn đề gì sao?"
(下面: có nghĩa là mỳ còn có một nghĩa nữa là phía dưới)
Có vấn đề, vấn đề lớn là đằng khác.
wattpad-camduongquytmat
Nhưng Thịnh Minh Dịch không dám nói đùa với cậu.
Anh sợ nếu anh tự nói linh tinh thì đối phương sẽ vui vẻ phối hợp, nhưng anh lại không giỏi ứng phó.
Nói không chừng chuyện cười màu vàng này vốn dĩ là bẫy rập của người nào đó!
màu vàng: +
"Không thành vấn đề, " anh đi vào phòng bếp, "Cậu ngồi một lúc, tôi nấu nhanh thôi."
"Ừm." Cố Triêu Hi đặt dầu thơm xuống.
Giây phút xoay người kia, sắc mặt cậu lập tức thay đổi.
Vừa nãy cậu thật sự vô ý nói chuyện +, cũng may lừa gạt qua cửa được, thuận lợi đổi chủ đề, ầu yê.
Cất dầu thơm xong, Cố Triêu Hi chuyển máy bút bụi tự động ra ngoài hành lang để nó dọn đầu thuốc và tàn thuốc do Thịnh Minh Dịch tạo ra, lúc quay lại cậu vào phòng bếp cũng không quên dạy dỗ lại người kia.
"Có đạo đức chút được không, đừng có vứt đầu thuốc lung tung thế chứ."
Thịnh Minh Dịch đang đánh trứng trong nồi, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
"Có nghe thấy không?" Cố Triêu Hi giả vờ như không nghe thấy, đến gần kéo tai anh, "Sau này không cho phép hút thuốc nữa, cả người toàn mùi thuốc hôi chết đi được.
Anh nhìn anh xem, trước thì quần áo là lượt, sau sao lại chán chường như vậy?"
"Biết rồi biết rồi." Thịnh Minh Dịch cau mày, nhưng trên mặt rõ ràng mang theo ý cười.
"Ngoan quá." Cố Triêu Hi thả tai anh ra, đầu tiên xoa xoa cho anh sau đó không nhịn được lại kiễng chân lên hôn một cái.
Trong nháy mắt tai Thịnh Minh Dịch đỏ bừng lên.
wattpad-camduongquytmat
Cố Triêu Hi nhanh chóng bắt lấy cơ hội trêu anh, cậu duỗi ngón trỏ ra chọc chọc tai anh, cười nói: "Thì ra lỗ tai anh mẫn cảm như vậy sao, chậc chậc chậc, đáng yêu quá."
Thịnh Minh Dịch không vui, quay đầu cắn một cái, thiếu chút nữa thì cắn vào ngón tay hư hỏng của cậu.
Cố Triêu Hi theo bản năng rút tay lại, sau đó lại vỗ vai anh: "Thế mà lại cắn tôi, anh là chó à? Đúng...!anh đúng là chó thật."
"Sao tôi lại là chó rồi?" Thịnh Minh Dịch không phục, "Cậu mới là chó ấy? Lừa tôi thảm như vậy."
Sau khi ăn xong hai người bắt đầu bàn xem đi đâu chơi, Thịnh Minh Dịch ngồi trên giường cầm iPad, tìm kiếm hình ảnh cho Cố Triêu Hi xem.
Cố Triêu Hi không thể quyết định được, lúc thì muốn đi chỗ này, lúc lại muốn đi chỗ kia, xoắn xuýt đến nửa đêm cũng không thể chọn ra chỗ nào hơn.
Cậu gối đầu lên cánh tay Thịnh Minh Dịch, mí mắt đánh nhau, buồn ngủ không chịu được nữa.
Cuối cùng vẫn là Thịnh Minh Dịch đưa ra quyết định: "Đi Nhật Bản đi."
"Được....." Cố Triêu Hi nhắm luôn mắt lại, mệt mỏi nói, "Đều được, nghe lời anh......"
Nói xong cậu lăn ra ngủ.
wattpad-camduongquytmat
Thịnh Minh Dịch đắp chăn cho cậu, sau đó cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho ông chủ, nói với hắn mình muốn đi nghỉ dưỡng với người yêu ở Nhật Bản.
Quan Tuấn Hào vẫn chưa ngủ, rất nhanh trả lời lại.
"Được, kế hoạch lần trước cần tiến hành nữa không? Đi Nhật Bản ngược lại lại dễ làm, có thể thuê hắc đạo bên ấy giúp là được, tôi sẽ liên lạc với tổ chức Sơn Khẩu giúp cậu được không? Vừa hay tôi có quen người ở đó, có thể giảm giá % cho cậu."
Thịnh Minh Dịch: "......"
Giảm % hay là đánh gãy xương?
(打五折:giảm %, 打骨折:đánh gãy xương)
Đây, là một vấn đề nghiêm túc.
.