"Mau đem cái cưa kia lại đây, nhanh lên!" Nam tác đầu ấn Vương Thông hơi thở đã thoi thóp, lớn tiếng kêu gào bốn phía.
Đóng cửa cuối cùng! Chỉ cần bọn họ cưa chân phải của Vương Thông, bọn họ có thể sống sót!
Biểu tình của mỗi người đều có chút dữ tợn cùng đáng ghét, trong điên cuồng lại có vài phần khát máu.
Vương Thông nằm trêи mặt đất, toàn bộ tay phải giống như bị thứ gì đó ăn mòn qua, lộ ra xương trắng, thậm chí ngay cả da thịt cũng rơi ra chút, mà hai mắt của gã giống như bộ xương khô, cả khuôn mặt đều bị máu tươi nhuộm đỏ, con người bị người ta móc ra, phía sau đầu còn có huyết tương, cả người nằm vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn không khác gì thi thể.
"Ọp ẹp"
"Ọp ẹp"
Trêи quần áo của mỗi người, trêи tay, trêи mặt đều bị máu tươi bắn tung toé, một bộ phận người đứng, một bộ phận ngồi, còn có một bộ phận nắm lấy tứ chi Vương Thông dựa vào chân gã.
Mặt vô biểu tình rồi lại tập trung tinh thần.
Thôi nào, nhanh lên! Nhanh lên!
Chỉ cần cưa chân gã, chúng ta sẽ sống sót!
Nhanh lên! Nhanh lên!
"Bành" Cái cưa đập xuống đất.
Cưa đi!
Mọi người đều trợn to mắt, trong ánh mắt mang theo vẻ mừng như điên.
Chúng ta sẽ sống sót! Tuyệt quá!
"Kiểm tra đo lường giá trị sinh mệnh, người chơi Vương Thông, giá trị sinh mệnh king của vòng này biến mất, quy về , trò chơi thất bại." Tiếng phát thanh vừa lúc vang lên, trong giọng nói không gợn sóng lại lộ ra trào phúng.
"Cái gì? Thất bại? "
"Tại sao lại như vậy! Không phải là nói chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là chúng ta có thể sống sót sao?" . TruyenHD
"Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết, hu hu.."
Mỗi người đều trợn tròn mắt, vì nghĩ mình rốt cuộc thoát khỏi trò chơi, có thể đạt được khả năng sống, ai có thể dự đoán được, cư nhiên còn có một chiêu này?
"Nhưng ngươi không nói mà! Ngươi căn bản cũng không nói không thể để Vương Thông chết! "Một nữ sinh sụp đổ, hét lên với hệ thống phát thanh, ánh mắt tràn đầy căm hận.
"Không nói sao? Lời nói ban đầu của tôi là: Miễn là bạn thành công, bạn có thể rời đi với bọn họ."Đáng ngạc nhiên bởi vì, đài phát thanh bắt đầu trả lời câu hỏi của cô ấy, "Điểm số sinh mệnh của gã đã biến mất, gã không thể đưa bạn đi, không phải sao?" "
"Nếu trò chơi đã thất bại, các bạn đã không có cách nào rời đi, vậy chúc mừng Cao Từ Hàm trở thành người chơi duy nhất trốn thoát." Đài phát thanh mang theo mê hoặc nhè nhẹ, khi đọc đến ba chữ Cao Từ Hàm có chút dừng lại, cũng chính là lúc đó, mọi người bị thiêu đốt trong cơn lửa giận, cảm xúc phẫn nộ giống như núi lửa muốn phun trào.
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì là cô ta!
Phải, phải! Đó là cô ta!
Là cô ta đã bóp méo các quy tắc của trò chơi!
Tại sao cô ta có thể sống! Mà họ sẽ chết?
Không đồng ý! Tôi không đồng ý!!
"Những con sâu đáng thương, mau tạm biệt thế giới đi, trong hai giờ nữa, địa ngục sẽ tái diễn! Các ngươi! Tất cả đi chết đi! "Tiếng phát thanh hiếm khi đề cao giọng nói, thanh âm kéo đến thật dài, khi chữ cuối cùng rơi xuống giống như bị cái gì đó cắt đứt hệ thống phát thanh đột nhiên im bặt.
Mà dây leo vốn tràn ngập cả căn phòng cũng giống như lúc chưa tới, nhanh chóng lui về phía trước.
Trong nháy mắt, xung quanh khôi phục bộ dáng ban đầu!
Nhưng mọi người đều biết, đây chỉ là sự bình tĩnh ngắn ngủi trước cơn bão.
Cao Từ Hàm hai chân mềm nhũn, trong nháy mắt cô mở hộp ra, bên trong lao ra một thứ gì đó, nhanh chóng nhảy ra khỏi hộp, rõ ràng bất quá chỉ là một cái hộp to bằng bàn tay, thứ kia lại giống như một cái động không đáy, nhìn không nhìn thấy toàn bộ, đen thui, thập phần dinh dính, từng chút từng chút bò ra ngoài, tốc độ phi thường chậm, nhưng phàm là nơi nó đi qua đều bị nó cắn nuốt, giống như là bị ăn mòn, vô cùng vô tận, mà nó cũng càng lúc càng lớn.
Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy không có mục đích, chạy đến chính mình mệt mỏi, mới dừng lại, trong đêm trăng đỏ tươi thở hổn hển, nhưng cô không biết có thể chạy ở đâu.
Cô muốn trốn, muốn sống.
"Cao Từ Hàm!" Một nữ sinh nhìn thấy cô từ xa, ánh mắt tràn ngập tơ máu, trong nháy mắt nữ sinh kêu lên cái tên này, phía sau nữ sinh có một đám người đi ra, ánh mắt mỗi người đều giống như nhìn thấy cừu nhân giết cha mà nhìn chằm chằm cô.
Cao Từ Hàm mơ hồ, trực giác nói cho cô biết người tới không tốt, cô bắt đầu chạy trở về, nhưng mọi người nhìn thấy cô chạy lên, bộ mặt càng thêm dữ tợn, một tổ ong muốn bắt lấy cô.
Con điếm! Đồ khốn kiếp!
Sao không chết đi!
Cao Từ Hàm tựa như một con cẩu, bị người ta đẩy ngã xuống đất, còn chưa đợi cô phản ứng lại, một nắm đấm, dấu chân nhắm vào ngay bụng cô hung hăng giẫm lên.
Chết đi! Đi chết đi!
Hứa Thăng sờ sờ đầu học trưởng, mang theo vài phần triền miên.
Hắn biết, trò chơi này sắp kết thúc rồi.
Bảy tội lỗi kém cỏi nhất trong nhân tính sẽ khiến tất cả mọi người chìm sâu vào địa ngục.
Niềm kiêu ngạo của Bạch Kiều Kiều, sự lười biếng của Lưu Xuân Minh, sự ghen tuông của Dương Khiết, sự tham ăn của Chu Bình, lòng tham của Vương Thông, sự phẫn nộ của Cao Từ Hàm.
Cùng với.
Hứa Thăng nhìn thoáng qua học trưởng trong lòng mình, khóe miệng nhếch lên.
Sắc ɖu͙ƈ của chính mình.
Niềm kiêu ngạo của Bạch Kiều Kiều khiến trong mắt cô không coi ai ra gì, sự lười biếng của Lưu Xuân Minh giúp gã tùy ý làm bậy, sự ghen tuông của Dương Khiết cố gắng làm tổn thương người khác, Chu Bình lấy tội nói dối bị chết vì ăn quá nhiều, Vương Thông và Cao Từ Hàm đều chết vì tham lam và phẫn nộ của nhân tính.
Tiếu Trần vùi đầu vào lòng Hứa Thăng, giống như búp bê Barbie mặc cho người khác đùa giỡn, xinh đẹp tinh xảo, nhu thuận cực kỳ.
"Học trưởng," Hứa Thăng cười.
Tiếu Trần buồn bực lên tiếng, "Ừm."
"Chờ em!" Ngón trỏ của Hứa Thăng không ngừng cọ xát thắt lưng Tiếu Trần. "Em nhất định, sẽ trở lại bên cạnh anh!"
Sau đó, đời này, anh không thể rời bỏ tôi.
Đối với học trưởng, hắn cho tới bây giờ đều là nhất định phải bắt được.
Tiếu Trần ngẩn người, những lời này cậu cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu, thậm chí làm cho cậu có chút cay mắt, hốc mắt cậu nổi hồng lên, mở miệng nói, "Được. "
Ý cười của Hứa Thăng càng sâu.
《Đuối nước dao》: "Cầu xin thần minh của ta có linh lực có thể nhảy qua rừng núi, bơi sóng biển, nguyện thần minh của ta ở lại nơi này, trong mắt có ta."
Và thần minh của tôi, là anh.
Tiếu Trần mở mắt ra, nhìn trần nhà sững sờ, tựa đầu lên gối, trêи người phủ chăn mỏng, quạt điện bên chân phát ra tiếng vang.
Bình tĩnh đến nỗi cậu có chút bối rối.
Cậu đã quay lại? Hay đây vẫn là một giấc mơ?
Còn chưa đợi cậu đứng dậy quan sát, điện thoại di động trêи tủ đầu giường của cậu đột nhiên phát ra tiếng vang.
Cậu nhận được một tin nhắn văn bản nhóm.
'Sau khi thảo luận, xem xét áp lực quá mức của học sinh trường chúng tôi, vì vậy quyết định tất cả các lớp trong ba ngày tiếp theo sẽ được nghỉ, điều chỉnh tâm lý, thả lỏng bản thân.'
Tiếu Trần hơi mở cánh môi của mình, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, có chút run rẩy click mở bài viết của trường.
Mà cậu vừa mở ra, liền nhìn thấy tiêu đề của tinh hoa thϊế͙p͙ bị đặt.
"Sau khi Hứa Thăng bị bắt nạt kia chết, Bạch Kiều Kiều tự sát, học sinh lớp đều điên rồi..."
Lầu : Tôi tin rằng tất cả mọi người đã biết hai sự kiện lớn đã xảy ra ngày hôm qua, phải không? Một là Bạch Kiều Kiều nhảy lầu tự sát trước mặt mọi người, hai là giáo viên chủ nhiệm lớp tự đâm dao vào bụng trước mặt mọi người, hiện tại cả lớp học học sinh giống như một trúng tà, một khi gặp mặt liền đánh nhau, thậm chí lấy dao ra... Nhất là giáo bá Vương Thông của trường đại học, hôm qua gã đem nam tiểu đệ tấc đầu bình thường nghe lời mình đâm vào bệnh viện... Đối với chuyện này, mọi người nghĩ thế nào?
Lầu : Còn có thể nhìn thế nào, nhất định là sau khi Hứa Thăng chết biến thành quỷ trở về báo thù.
Lầu : Lầu trêи có bệnh không? Cái gì mà quỷ với không quỷ, chúng ta hiện tại là một xã hội hài hòa xã hội chủ nghĩa tốt đấy! Ai không biết Bạch Kiều Kiều là chủ mưu hại Chết Hứa Thăng? Nghe nhân viên nội bộ của một trường tôi quen biết nói, lúc bọn họ điều động giám sát xem phát lại, Lưu Xuân Minh tự kể lại chuyện mình đã lúc trước đối với Hứa Thăng không quan tâm, thậm chí mở một con mắt nhắm mắt tùy ý cho bọn Bạch Kiều Kiều làm nhục Hứa Thăng. Cho nên tôi cảm thấy Bạch Kiều Kiều và Lưu Xuân Minh đều vì áy náy, sợ hãi nên tự sát! Tập thể học sinh lớp nhìn thấy Lưu Xuân Minh tự sát, không điên mới lạ!
Lầu : Tôi nghĩ rằng đó là lạ! Có quá nhiều điểm đáng ngờ! Cho dù là cả tập thể bị dọa cũng không thể đến mức cả đám nhìn đối phương đều giống như người thấy cừu nhân giết cha mà đâm nhau đi! Tên Vương Thông đó đâm người, phỏng chừng phải vào tù!
......
Tiếu Trần liếc mắt nhìn lầu ba, đại khái nhìn mấy bình luận phía trước một lần, nhưng còn chưa đợi cậu lật trang, trang bài đăng này cư nhiên liền biến mất, Tiếu Trần biết, đây hẳn là bị người phía trêи xử lý.
Cậu nhắm mắt, thở ra một hơi thật sâu mới đứng dậy, đi về phía cửa phòng, ánh mắt chạm vào gương ở góc tường không khỏi trợn to.
Bây giờ cậu mặc áo ngủ bình thường ở nhà, áo thun trắng rất rộng, không chỉ xương quai xanh lộ ra rất nhiều, ngay cả xương bả vai cũng lộ ra.
Nhưng qua gương, cậu nhìn thấy nguyên cái cổ cậu, bao gồm cả lưng lộ ra đều tràn ngập vết hôn, mà phía trêи xương bả vai của cậu lại có một họa tiết giống như hoa hồng, mà cành hoa hồng này bị một con rắn quấn quanh, thoạt nhìn liều chết triền miên, lại vô cùng hài hòa. Nếu Tiếu Trần không nhận sai, con rắn đó, là rắn hổ mang.
Con rắnnnày bá đạo bám vào trêи mình hoa hồng, phun ra lưỡi tin, đôi mắt có thần, thoạt nhìn cực kỳ chân thật nằm sấp trêи lưng hắn, thoạt nhìn còn có vài phần thấm người, Tiếu Trần nhìn thấy sững sờ xuất thần, trong hốc mắt không biết vì sao lại đầy nước mắt.
Từ Hàm hơi mở mắt, nhìn phòng bệnh trắng tinh xung quanh, cùng với mọi người ngồi quanh giường cô.
Hốc mắt cô đỏ lên, "Bố! Mẹ! "
Các bác sĩ và gia đình nghe cô nói đều sửng sốt, lộ ra vẻ vui mừng, "Tỉnh rồi! Từ Hàm tỉnh rồi! "
Nữ nhân đầu tóc hoa râm, còn có chút mập mạp, sắc mặt nàng tiều tụy, còn có chút sáp vàng, dưới ánh mắt đều là tím tái, "Tỉnh là được rồi! Tỉnh là được rồi! Về sau đừng đặt điện thoại di động bên cạnh giường để sạc! Lần sau xảy ra tai nạn, cô bảo tôi và bố cô làm sao bây giờ! "
Từ Hàm khóc, cô chưa bao giờ cảm tạ thượng đế như giờ khắc này, cô còn sống, còn có thể nhìn thấy cha mẹ! Cho dù cô chỉ cần nghĩ đến mình bị người ta giết chết như thế nào liền có chút thận trọng đến hoảng, nhưng cô lại vô cùng cảm tạ.
Không sao đâu! Không sao đâu!
Khoảnh khắc cô chết, cô đột nhiên hiểu được rất nhiều điều! Bố mẹ, bản thân, bạn bè, quá khứ từng mảnh từng mảnh, tất cả đều nói rằng trước khi chết sẽ rơi vào nửa đầu tự trách, thực sự không sai! Tại thời điểm chết, cô đột nhiên tỉnh ngộ.
Hối hận đan xen!
Nhưng bây giờ!
Từ Hàm nhìn bố mẹ trước mắt, nhất thời nghẹn ngào.
Hết thảy vẫn còn kịp!
____________________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: "Còn một chương, thế giới sẽ kết thúc ~( ̄▽ ̄~)~
Chương tiếp theo là tú ân tú ái, ngọt ngào ngọt ngào!!!
Có phải không?
Cảm ơn bạn đã ủng hộ và thích truyện.
________________________________________
BtNguytThng: sắp xong thế giới này rồi ~~~