CHƯƠNG
Phong Nhã buông Y Ân ra, nhìn nó ôm đầu run rẩy mà lòng đau nhói bèn sửa sang lại góc chăn, hôn lên trán nó nói: “Ngủ đi!” vừa nhấc người dậy, Y Ân gấp rút nắm chặt tay áo hắn khẩn trương: “Bên ngoài có người xấu. . . . .”
Phong Nhã nhìn nó thương xót, nằm xuống ôm tiểu đông tây vào lòng: “Hảo, không đi, ở chỗ này cùng ngươi, ân?”
“Ân.” Y Ân vẫn có chút bất an, mở chăn ra tựa vào ngực Phong Nhã, nhỏ giọng dạy bảo: “Bên ngoài. . . . . có người xấu. . . . . sẽ dùng roi đánh người. . . . . rất đau!” Nói đến câu cuối thân mình không kiềm chế được run lên, đồng thời cảm thấy Phong Nhã dùng sức siết chặt thắt lưng liền ôm mặt Phong Nhã trấn an: “Không. . . . . Không sợ, sẽ không ai đánh ngươi, Y nhi. . . . . Y nhi che cho ngươi.”
Nói xong liền nhích người lên đem Phong Nhã ôm vào lòng, bắt chước vuốt tóc như bình thường Phong Nhã vẫn làm với nó, kiên định nói: “Y nhi che cho ngươi, không sợ!”
Y Ân căn bản không biết mình ở trong hoàn cảnh gì, người xấu ở nơi nào. Qua kinh nghiệm mười mấy năm nó biết, chỉ cần bất động không nói lời nào ngoan ngoãn ngủ sẽ không bị đánh. Tuy nghĩ như thế nhưng cơ thể vẫn căng thẳng như cũ, nghiêng tai lắng nghe xung quanh, một chút âm thanh cũng không có. Kế bên, tiếng thở của Phong Nhã đã đều đặn khiến nó có điểm an tâm. Nhẹ nhàng chạm lên mặt Phong Nhã, tay lần đến mi mắt nhắm chặt.
Nhã, đang ngủ sao?
Y Ân thả lỏng người nhắm mắt lại. Người xấu sẽ không đến đây đi? Chỉ cần bất động không nói lời nào sẽ không bị đánh, vừa nghĩ ngợi vừa thiu thiu ngủ.
Không bao lâu sau Phong Nhã mở mắt ra, ngón tay thô ráp do nhiều năm cầm kiếm vuốt ve khuôn mặt Y Ân. Nhìn nó hơi nhíu hàng mi thật dài còn vươn lệ nhịn không được hôn lên đó rồi chậm rãi hôn khắp khuôn mặt nhỏ nhắn. Y Ân hừ nhẹ, ngứa ngáy quay đầu đi thì bị Phong Nhã kéo lại cắn nhẹ lên môi.
Lưỡi tiến vào miệng nó cuốn lấy vật thể nho nhỏ, tham lam mút mát. Y Ân khó thở, đẩy vài cái không ra liền tỉ tê khóc nức nở. Phong Nhã lập tức buông ra, hôn nhẹ môi nó, gặp Y Ân vẫn nhắm chặt mắt, bộ dáng ủy khuất rất nhanh bình tĩnh trở lại, hô hấp dần vững vàng.
Phong Nhã lại cắn môi nó hôn sâu lần nữa, lúc này Y Ân không có bất cứ phản ứng nào, xác định nó quả thật ngủ say hắn xoay người đem Y Ân đặt dưới thân, hôn lên chiếc cổ trắng nõn rồi cẩn thận đứng dậy. Y Ân liền co rúm người lại, Phong Nhã lập tức quấn chặt chăn bông, cưng chiều nhìn nó cuộn tròn người trong đó.
Lẳng lặng chỉnh trang lại quần áo, Phong Nhã ôn nhu đưa mắt nhìn Y Ân đang ngủ say trên giường. Xoay người, mắt tràn đầy sát khí lạnh như băng tuyết, nhếch môi cười lạnh, chậm rãi ra khỏi nội thất.