CHƯƠNG
Lúc này Tiêu Hồng Nương sắc mặt tái nhợt nằm trên tháp ghế ở ngoại thính, khóe miệng còn vươn tơ máu. Thanh ngồi một bên bắt mạch, nhìn Phong Nhã vẻ mặt âm lệ tiêu sái đi lại vội đứng lên chắn trước người nàng. Nhíu mày, cảnh giác khom người kính cẩn gọi: “Chủ thượng!” Vô luận như thế nào, thân là Thiên Điện nghi trượng hắn không thể để chủ thượng tùy ý giết hại bộ hạ, nếu không mấy chục năm cơ nghiệp của Thiên Điện làm sao có thể duy trì?
Phong Nhã lạnh lùng đẩy hắn ra, thời điểm thu tay Thanh chỉ có thể trừng mắt nhìn, thân mình không thể động đậy. Tay phải chế trụ cổ Tiêu Hồng Nương kéo lại gần, cùng nàng hơi thở tương giao, lạnh lùng hỏi: “Người nào chạm vào nó?”
Tiêu Hồng Nương ho khụ khụ, hoảng sợ lắc đầu. Phong Nhã nheo mắt một cách nguy hiểm nhìn chăm chú nàng, thấy nàng càng lúc càng hốt hoảng liền ôn nhu cười rộ lên: “Xem ra giáo nội thực thiếu nữ nhân thị tẩm? Tiêu Hồng Nương, có lẽ ta nên tìm chuyện khác cho người làm?”
Tiêu Hồng Nương càng sợ hãi lắc đầu, yết hầu bị chủ thượng siết chặt ngay cả hô hấp cũng khó khăn huống chi là nói chuyện. Phong Nhã lạnh lùng nhìn nữ thủ hạ vất vả giẫy giụa, song thủ vô lực muốn gỡ tay hắn ra nhưng không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể mở to miệng khó khăn hít thở, run rẩy nắm chặt tay áo Phong Nhã, sắc mặt xanh tím, đồng tử dần tán loạn.
Buông tay hung hăng đem nàng ném lên tháp ghế, Tieu Hồng Nương liền ôm yết hầu vất vả ho khan, toàn thân vô lực run rẩy.
“Nói!”
Tiêu Hồng Nương lại khụ hai cái, không dám trì hoãn, âm thanh ám ách: “Bẩm chủ thượng, kia, khụ. . . . . đứa bé kia. . . . . là luyến đồng của Tần Sương Kích. . . . . thuộc hạ, khụ khụ, chưa từng. . . . . chưa từng động qua nó. . . . .”
“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Hồng Nương nói chưa xong Phong Nhã đã đứng lên chụp cổ nàng kéo lại, lúc này nàng giống như một con cá nhỏ mở miệng liều mạng hút khí. “Nói lại lần nữa xem, luyến đồng của ai?”
“Vâng, Tần Sương Kích!” Tiêu Hồng Nương nào dám chậm trễ, thừa dịp còn một hơi vội nói nhanh: “Chúng thuộc hạ đoạt nó từ trên tay Tần Sương Kích, lúc đó trên người nó đã có những dấu vết này, đứa nhỏ này là luyến đồng của Tần Sương Kích.”
“Tần Sương Kích?” Phong Nhã trầm ngâm thả tay, xem Tiêu Hồng Nương rũ người trên mặt đất ôm cổ ho khan liền đặt tay lên lưng nàng độ khí rồi nói: “Đem sự tình kể lại rõ ràng.”