CHƯƠNG
Mãi chiều tối Phong Nhã mới chợt nhớ tới nhóm thương nhân bị lãng quên nên lệnh cho gia phó mời bọn họ đến yến thính chiêu đãi. Phong Nhã ngồi trên chủ vị lạnh lùng chờ đám thương nhân gian xảo, khách sáo an tọa mới gõ gõ tháp ghế nói: “Chuyện con đường tơ lụa ta đã an bài.”
Mọi người vừa nghe lập tức vui sướng không thôi, đại sảnh liền nổi lên một trận ồn ào. Lúc này, Tiết Nhật mới cầm sổ sách bày ra bộ dáng chưởng quản đất đai, cao giọng: “Theo thông lệ ấn định, thỉnh các vị đưa trước biếu ngân.”
Biếu ngân theo thông lệ chính là ngân lượng ứng trước. Đầu tiên nhận năm mươi vạn lượng hoàng kim làm tin, khi kết thúc con đường tơ lụa sẽ tái thu tứ thành trên phần ngân lượng thu được sau quá trình kinh thương.
Nhóm thương nhân bị Phong Nhã đối xử lạnh nhạt, lại không tìm thấy Mạch Thiên Tuyết, bọn họ những tưởng việc này coi như xong, không ngờ Phong lão gia đột nhiên đáp ứng nên cả đám vô cùng cao hứng, tức khắc phân phó gia nô trở về phòng lấy ngân lượng.
Phong Nhã vẻ mặt sâu xa khó hiểu, ánh mắt như ẩn chứa hàn quang lặng lẽ nhìn phu phụ Y gia phân phó hạ nhân trở về khách phòng.
Chỉ chốc lát sau chúng gia nhân đã trở lại, cứ hai người một hòm gỗ khệ nệ khiêng vào. Năm mươi vạn lượng hoàng kim quả thật không dễ di chuyển, trước đây đều là trướng phòng của Nhã Tự Trang cho tráng nô mang hảo phương tiện đến thu tại gia, nhưng nay bọn họ lại phải trực tiếp mang đến đại sảnh yến thính. Mọi người lấy làm khó hiểu, Phong lão gia từ trước đến nay không là loại người thấy ngân lượng mới làm việc, giờ lại đột nhiên có hành vi không phóng khoán này.
Phong nhã nghiêng người dựa vào cẩm tháp, mị mắt nhìn gia nô của phu phụ Y thị kinh hoảng chạy vào, vẻ mặt tái nhợt thì thầm vào tai cả hai khiến sắc mặt bọn chúng đại biến. Lúc bấy giờ khóe miệng hắn mới khẽ nhếch lên hé lộ nụ cười âm ngoan rồi vỗ vỗ tay lên tiếng: “Các vị, biếu ngân đều đã đưa đến?”
“Vâng!” Chúng thương nhân vội ứng lời như sợ chậm trễ.
Phong Nhã chậm rãi gật đầu, nhìn sắc mặt cực kém của phu phụ Y thị hỏi: “Hai vị?”
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Y Thiên Thuận vẻ mặt tái nhợt nhưng Vi Vân Như thì đã nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường. Nàng ôn nhu cười rồi nhẹ nhàng cất tiếng: “Lần này cùng phu quân vội vã đến đây, gia sự vẫn chưa bàn giao rõ ràng, hôm nay đột nhiên nhớ trong nhà còn có việc gấp cần giải quyết, Vân Như đang muốn sau yến tiệc hướng Phong lão gia chào từ biệt, mong lão gia có thể thứ tội.”
“Thì ra là thế.” Phong Nhã gật đầu. “Khó trách hôm nay thấy nhị vị gia nô mang theo hành lý vội vàng rời đi, nguyên lai là trong nhà có việc gấp.” Lời này nói ra là có ý đùa cợt, Phong Nhã đương nhiên biết rõ mấy tên gia nhân kia chắc hẳn đã lấy đi toàn bộ tài sản phu phụ Y thị đem theo.
Cả hai nghe xong mặt mày liền tái mét, Vi Vân Như lớn giọng truy vấn: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Chú ý ngữ khí của ngươi!” Phong Nhã thanh âm lạnh lùng tựa như tức giận vì hành vi vô lễ của nàng: “Đây là nơi nào? Há có thể để ngươi tùy ý làm càn?”
Tiết Nhật nhẹ nhàng xua tay, nhóm gia phó liền như lang hổ vây quanh phu phụ Y thị, dễ dàng áp chế cả hai khiến bọn họ không ngừng giẫy giụa, văng tục: “Buông tay. Phong Nhã, ngươi muốn làm gì?”
Phong Nhã hớp một ngụm rượu rồi ngẩng đầu nói: “Sáng nay có kẻ đến trộm bảo bối của ta, may mắn đám gia nhân thông minh đã bắt được tên tiểu thâu kia.” Thuận theo lời hắn một gã hạ nhân từ ngoài tiến vào, ném ‘phịch’ một tiếng lên mặt đất.
Mọi người cúi nhìn thì thấy một thiếu niên cỡ mười hai mười ba niên kỷ, sắc mặt tái nhợt nằm bất tỉnh trên mặt đất, không rõ sinh tử. Phu phụ Y thị vẻ mặt lại biến sắc, Vi Vân Như còn hét ầm lên: “Bảo nhi! Bảo nhi của ta! Chuyện gì xảy ra với ngươi?”
Vi Vân Như kinh hoảng bổ nhào lên người nhi tử bảo bối, nhìn nó mê mang không giống như bị ngoại thương, vội lật người lại thì thấy dưới thân nó là cánh tay dị dạng do bị bẻ gãy. “Phong Nhã, ngươi muốn gì? Ngươi dám dụng hình!” Vi Vân Như vứt toạt mặt nạ ôn nhu, thần sắc khóc mắng lúc này tràn đầy vẻ ngoan tuyệt.
Phong Nhã cười lạnh: “Ta còn phải hỏi các ngươi muốn làm gì? Cho một đứa nhỏ trà trộn vào phủ thâu bảo vật. Dụng hình thì sao? Chỉ nội việc dám đến đây gây náo loạn cũng đủ cho ta khép các ngươi vào tử tội!”