CHƯƠNG
Vi Vân Như thở hồng hộc trừng mắt nhìn Phong Nhã, sau đó lại đột nhiên cười rộ lên: “Ngươi luôn miệng nói chúng ta đạo thủ bảo vật, ta thật muốn hỏi cái gọi bảo vật đó là gì? Nhìn đi nhìn lại chỉ thấy ngươi mượn cớ lấm liếm tội danh đả thương người khác.”
Phong Nhã khoát tay, hạ nhân lập tức mang một hộp gấm thượng thừa dâng lên, bên trong chính huyết ngọc tiêu lấp lánh sắc lưu ly dưới ánh đèn. Vi Vân Như tỏ vẻ chán nản, nghiến răng nghiến lợi nói: “Này rõ ràng là huyết ngọc tiêu chúng ta dâng tặng, sao lại biến thành bảo vật trong phủ ngươi?”
Phong Nhã mị mắt: “Các ngươi tặng? Ngươi là ai? Y phu nhân, thiên kim của Thượng Thư đại nhân đương triều, ngọc tiêu này rõ ràng là trấn gia chi bảo của Ngọc Khí Vương thị ở Tô Châu. Sau khi người thừa kế Vương Vận Thi mất, Vương thị một nhà bị ngoại nhân hãm hại, trôi giạt khắp nơi, vất vả tìm nơi nương tựa thì gặp được ta. Ngọc tiêu này là bọn họ tặng ta, khi nào lại thành của ngươi?”
Vi Vân Như sợ hãi, không rõ vì sao Phong Nhã lại biết chuyện hơn mười năm về trước, hay là gia tộc Vương thị thật sự tìm đến đây nương nhờ? Y phu nhân kiên cường trấn định lại, nàng là thiên kim thượng thư, trước mặt bao nhiêu người bọn họ há có thể gây khó dễ?
Bỗng nhiên cảm nhận được luồn sát khí lạnh lẽo áp sát Vi Vân Như không tránh khỏi run rẩy toàn thân, ngẩng đầu nhìn về hướng đó thì thấy một nam nhân chậm rãi đi ra từ nội thất. Người nọ dung mạo phải nói là cựa kỳ tuấn mỹ, đáng tiếc là trên mặt có vết sẹo dữ tợn phá hủy tướng mạo, sắc thái lại vô cảm, bờ môi mỏng nhếch lên, chỉ có đáy mắt là phát ra ánh sáng sắc lạnh khiến ai nhìn thẳng cũng nhịn không được rùng mình một cái. Càng đáng sợ hơn nữa là cái cách hắn nhìn người khác, như nhìn một người chết.
Ngồi trên khuỷu tay người đó và được hắn ôm trong ngực là một hài tử được vây kín trong tầng tầng lớp lớp bạch bào, toàn thân khơi gợi cảm giác trìu mến của mọi người. Vài sợi tóc dài đến tận thắt lưng nam nhân rơi ra từ vành nón đang bao kín khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng nõn nhưng lại tái nhợt như đang bệnh, ngũ quan không thể nói là tinh xảo, chỉ duy nhất cặp mắt to tròn có thể miễn cưỡng xem như xinh đẹp, đáng tiếc con ngươi lại ảm đạm không ánh sáng khiến dung mạo giảm bớt vẻ mỹ lệ.
Đứa trẻ chôn trong lòng nam nhân từ lúc xuất hiện vẫn thủy chung không nhúc nhích, tựa như tiểu oa nhi. Hài tử cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của đám người trong đại sảnh nên sợ hãi cắn môi rụt người lại, luống cuống quay đầu vùi mặt vào vai nam nhân, tay nắm chặt tóc hắn phát ra tiếng nỉ non khe khẽ. Nhóm thương nhân lòng dạ bỗng dưng mềm nhũn xuống, đám cáo già bọn họ tâm đã sớm bị trui rèn thành tinh nên cố kị nhất là loại tiểu nhân nhi không hề phòng bị này. Đứa nhỏ như vậy sẽ khiến họ muốn vươn tay bảo bọc, che chở nó khỏi những vấy bẩn của trần thế.
Đương nhiên, không phải ai cũng có loại tâm tư từ ái này. Y Thiên Thuận thì gần như bị mê hoặc, còn Vi Vân Như lại hét ầm lên, ngón tay chỉ thẳng mặt hài tử: “Đứa con hoang này sao lại ở đây?”
Đứa bé kia bị âm thanh bén nhọn của nàng dọa dẫm nên càng chôn sâu vào ngực nam nhân. Vi Vân Như trong nháy mắt lấy lại khí thế, cười lạnh: “Sao, muốn dựa vào bọn họ đối phó ta? Sớm biết như vậy đã không xem thường tiểu tạp chủng ngươi, ta lúc trước nên để cho ngươi đói chết mới phải.”
Phong Nhã đứng lên phất tay, Vi Vân Như giống như bị vật gì đó tống văng ra ngoài, ngã sấp xuống bậc thang trước cửa, phun ra một búng máu.
Phong Nhã vội quay sang trấn an Y Ân ở cạnh bên, nhìn nó kinh hoảng run rẩy do không biết mình làm gì sai nhưng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Mẫu thân, đừng tức giận, Y nhi biết sai rồi.” Bấy giờ, Phong Nhã chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Tần Sương Kích. Hắn vốn không tán thành việc tiểu bảo bối đến đây nhưng tên đại ca trời đánh nói phải cho Y nhi tự mình biết rõ chân tướng mọi chuyện. Kết quả như thế nào? Tiểu đông tây trừ bỏ sợ hãi ra còn có thể nhận biết được chuyện gì nữa.
Tần Sương Kích sắc mặt càng lúc càng kém, Y nhi sau khi nghe tiếng mẫu thân lập tức sợ tới mức thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, sau đó thì ôm tai cúi đầu khóc lóc xin lỗi, dỗ sao cũng không bình tĩnh. Nữ nhân này không biết đã làm gì mà khiến nó sợ hãi đến khắc cốt ghi tâm như vậy. Cổ tay hắn vừa di chuyển tính động thủ thì bị Phong Nhã ngăn lại, nhìn hắn lắc đầu rồi chuyển ánh mắt sang hướng phu phụ kia.
Y Thiên Thuận lúc này đang khom người run rẩy giữa đại sảnh, vẻ mặt vô tội bất lực, đối với nhi tử nằm mê mang dưới chân hắn cũng không buồn liếc mắt, còn ra vẻ như hoàn toàn không hay biết thê tử của mình bị ngoại nhân đánh đến thổ huyết. Phong Nhã chán ghét nhìn hắn một cái rồi ra lệnh: “Lôi hết bọn chúng ra ngoài.”
“Thỉnh. . . . . thỉnh đợi một chút.” Nhóm gia phó còn chưa kịp hành động thì Y Thiên Thuận đã nóng nảy mở miệng: “Trước chờ ta thu thập hành lý một chút, nơi đó còn có ngân lượng.” Nói đến đây thì nhìn ngọc tiêu nuốt nước bọt, trong lòng rõ ràng bất cam những lại không dám lên tiếng.
“Không cần đâu lão gia, ta đều thu thập xong rồi.” Hạ nhân duy nhất còn lại của bọn họ không biết từ khi nào đã xuất hiện trước cửa, trên lưng còn cõng theo một cái bao lớn.
Y Thiên Thuận cái gì cũng không quan tâm, vội chạy tới đón: “Ôi Lý Tam, làm tốt lắm, mau đưa cho ta.” Tay vừa chạm đến bao hành lý thì bị gã gia nhân tên Lý Tam hung hăng đá một cước vào bụng khiến hắn lăn lông lốc xuống mấy bậc thang, ôm bụng rên rỉ. Lý Tam cười nói: “Cái đám bằng hữu không biết trước sau, gom đồ cũng không kêu ta một tiếng. Giờ còn lại mình ta mang đống đồ còn lại này, thật mệt a.”
Y Thiên Thuận ôm bụng quay cuồng trên mặt đất, miệng gào lên ai oán: “Lý Tam, ta giết ngươi. Ngươi ăn cây táo rào cây sung, uổng công ta ngày thường đối đãi ngươi không tệ. . . . . ôi. . . . . đau chết ta. . . . .”
Lý Tam cười một trận nghiêng ngả rồi bắt đầu mỉa mai: “Ai, lão gia, phu nhân, còn có tiểu thiếu gia, đừng trách Lý Tam ta không biết trước sau, cái này gọi là ‘nhân vị tài tử, điểu vị thực vong’ (người chết vì ti ền, chim chết vì m ồi). Chúng huynh đệ đều đã phát tài, ngài cho ta vài quan tiền một tháng cộng thêm đánh chửi ngày ba bữa, Lý Tam thật sự chịu không nổi. Ba vị bảo trọng, mã xa kia Lý Tam ta cũng mang theo, từ Trường An về Tô Châu đi bộ phải mất một tháng, đường xá xa xôi, còn có đại sơn tuyết phong, ba vị thân thể cao quý sang trọng cứ thong thả mà đi.” Nói xong liền quỳ xuống hướng Phong Nhã cúi đầu rồi xốc lại túi ngân lượng đồ đạc trên lưng ly khai.
Y Thiên Thuận chỉ có thể mở miệng mắng chửi, chậm chạp bò dậy từ mặt đất thì bị nhóm gia phó nhấc lên làm hắn la hét ầm ĩ: trên người không có đồng nào mà bị ném ra đường lúc thiên tuyết địa băng này thì chỉ có nước chết đói, Tô Châu đường xá xa xôi như vậy, làm sao quay về?
“Y nhi, Y nhi.” Y Thiên Thuận giãy giụa ôm cột trụ ngoài hành lang gấp khúc, cao giọng kêu: “Ta là cha ngươi nha Y nhi. . . . . hài tử đáng thương của ta, đều là do kế mẫu nhẫn tâm kia làm cho ta không thể gặp ngươi. . . . . Phụ thân nhớ ngươi a, hài tử đáng thương của ta. . . . .” Càng nói càng như khóc không thành tiếng.
Phong Nhã cùng Tần Sương Kích phẫn hận cắn chặt răng đến mức ê ẩm. Phong Nhã phất tay ra hiệu, gia phó đứng bên cạnh Y Thiên Thuận lập tức giơ đao lên. Cùng lúc đó, bên tai hắn đột nhiên vang lên thanh âm nho nhỏ: “Phụ thân. . . . .”
Phong Nhã và Tần Sương Kích dừng lại, chuyển ánh mắt qua Y Ân thì thấy nó đang bặm môi, đồng thời gắt gao dựa vào vai Tần Sương Kích, nắm chặt khuỷu tay hắn cất giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên định: “Ta chỉ có một phụ thân!”
Nghe tiểu đông tây nói xong sắc mặt cả hai liền lộ vẻ phức tạp. Hơn nữa, Tần Sương Kích hy vọng có thể để Y nhi nhận biết thân phận thật sự của hắn, đừng vì nhận thức lầm hắn là phụ thân mà thân cận, nhưng cũng sợ nó ngây ngốc nhận kẻ ác độc kia làm người nhà. Hiện tại, khó có được thời điểm tiểu bảo bối quyết tâm không để ý tới thân gia như vậy, không hiểu sao nó vẫn nhận thức hắn là phụ thân, việc này đến tột cùng là tốt hay xấu, ngay cả hắn cũng không thể nói rõ.
Ngón tay bắn ra đánh gẫy lưỡi đao đang bổ về phía Y Thiên Thuận, Tần Sương Kích lạnh nhạt nói: “Mang chúng ra ngoài.” Mặc kệ hắn chán ghét như thế nào, ít nhất không thể hạ sát gia phụ đã từng là trân bảo trước mặt tiểu đông tây.
Trong khi Y Thiên Thuận kêu gào thì Vi Vân Như đã thanh tỉnh, đẩy hai gia phó đang áp chế bên cạnh ra, ngạo nghễ bước tới chỗ Y Thiên thuận hung hăng tát hắn một cái: “Nam nhân vô dụng. Cha ta còn chưa chết. Tùy ý nói ra thân phận hắn chẳng lẽ không có ai đưa chúng ta trở về? Mới đánh mất có chút ngân lượng đã sợ thành như vậy, ngươi sao không chết luôn đi.”
Y Thiên Thuận xoa xoa bên mặt bị đánh, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại. Trước thầm nghĩ trong người không có đồng nào thì làm sao quay về Tô Châu, bị phu nhân mắng xong hiển nhiên không gào thét nữa, lập tức bày ra bộ dáng kiêu ngạo, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo chắp ra sau lưng, bễ nghễ nhìn hai gã gia phó liếc mắt một cái như thể hắn có sức mạnh vô tận dễ dàng đem cả hai đánh văng. Toàn bộ đều không biết, nếu không phải Phong Nhã ngầm ra lệnh thì hai người kia tùy tiện cũng có thể bóp nát đầu hắn.
Phủi phủi ống tay áo, vuốt thẳng y phục, Y Thiên Thuận khôi phục lại khí thế lão gia vốn có, khoát tay rời đi: “Trở về.”
Vi Vân Như quát: “Cõng Bảo nhi, đừng để lũ hạ nhân bẩn thỉu này đụng tới nó.”
Y Thiên Thuận vội lộp bộp quay lại nâng đứa trẻ đang mê mang bất tỉnh xốc lên lưng, thân thể to béo đó thiếu chút nữa là đè bẹp hắn nên lầm bầm chửi nhỏ một tiếng thì nghe phu nhân hừ lạnh, liền lập tức cười thiện ái: “Ôi, nhi tử bảo bối của ta thật rắn chắc.” rồi tập tễnh cõng đứa nhỏ đi trước.
Vi Vân Như đứng im oán hận nhìn về phía ba người, bị ánh mắt tràn ngập sát khí của bọn hắn làm cho sợ hãi tới nỗi co rúm lại, nhưng vẫn mạnh mẽ trấn định: “Phong Nhã, còn có. . . . . tiểu tạp chủng. Các ngươi cứ chờ đó.” Nói xong vội xoay người, âm thầm thở hỗn hển rồi chạy theo bóng dáng Y Thiên Thuận thấp thoáng ngoài cửa.
Phong Nhã cười lạnh để bọn chúng tùy ý rời đi, ánh mắt chuyển sang nhóm thương nhân. Mọi người lập tức mắt nhắm tai ngơ, bày ra vẻ mặt ta đây cái gì cũng không thấy. Dù sao, hợp tác lâu như vậy thủ đoạn của Phong lão gia thần bí bọn họ đều đã nhận thức qua. Khi đối phó kẻ khác, hắn sao có thể dễ dàng buông tha như vậy? Đôi phu phụ này chỉ sợ tương lai sẽ không dễ chịu.
Đúng vậy, phu phụ Y thị sẽ nhanh chóng được biết. . . . . trả thù. . . . . bây giờ thực sự mới bắt đầu. Đợi khi Vi Vân Như đến phủ nha bộc lộ thân phận thiên kim Thượng Thư chờ người nịnh bợ có lẽ nàng sẽ biết. Thượng Thư phụ thân sáng nay đã bị chúng quần thần liên kết lại tố giác âm mưu phản nghịch, cách chức giam vào đại lao, cả nhà đều bị bắt, tự thân cũng khó bảo toàn. Mà rất nhanh sẽ có một phong thư do bồ câu đưa đến, thông báo sảng nghiệp ở Tô Châu của nàng đã bị nhóm thân tộc phân chia. Cho dù nàng có trở về cũng không cách nào đoạt lại được. Nếu so với tranh quyền đoạt lợi, những người đó cũng không thâu nàng. Kế tiếp Y phủ sẽ nổi lên đại hỏa: hỏa hoạn, toàn bộ gia nghiệp gần như bị đốt sạch, những gì còn sót lại cũng bị đám gia nô dọn hết. Khi đó, Tô Châu Y phủ bất quá là một cái sân trống trơn lung lay sắp đổ mà thôi. Chờ nàng thiên tân vạn khổ trở về nhìn, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể trở về được.