Như là sợ nàng không đồng ý, Lục Hành Chu lại nói: “Chỉ một lát thôi…”
Giang Diệu thấy vẻ mặt y rất nghiêm túc, trong lòng cũng chấp thuận. Theo y đến hậu viện, cùng đứng dưới gốc cây hoa quế. Giang Diệu ngước mắt nhìn Lục Bồng Bồng và nha hoàn thiếp thân đứng đợi cách đó không xa, hướng về phía Lục Hành Chu nói: “Có chuyện gì, cứ nói đi.”
Lục Hành Chu thấy nàng dùng vẻ mặt nhàn nhạt đối diện với mình, không chút nào giống như chim nhỏnép vào người Tam thúc, trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát. Chỉ là... Y cũng không nghĩ tới, mình sẽ có thể sinh ra tình yêu với nàng. Với thân phận của y, từ nhỏ đã đọc đủ thứ chi thư, sau khi nhận ra loại chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là phẫn nộ, những khi đối mặt với nàng, mới khôngnhịn được mất khống chế như vậy. Chờ sau khi Tam thúc rời đi, y cũng thành thân, nhưng mỗi khi lâm vào màn đêm yên tĩnh, y lại nhớ tới nàng. Nghiêm túc mà nói, y cũng không gặp nàng nhiều lần, nhưng tại sao y lại có một loại cảm giác như vậy —— cảm giác người trước mặt này, vốn nên thuộc về y...
Cảm giác này quá hoang đường, nhưng y không thể không thừa nhận trong lòng y lại cảm nhận nó rất chân thật.
Trong lòng Lục Hành Chu thở dài, nhìn phòng khách lần trước bị cháy cách đó không xa, nói: “Nàng có biết, ngày ấy nhìn phòng khách cháy, vì sao ta liều lĩnh xông vào không?”
Giang Diệu ngẩn người.
Chuyện ngày ấy, nàng và Lục Lưu đều có chung suy nghĩ là tới thăm Lục Hành Chu, còn cụ thể y bị thương ra sao, đúng là không để ý... Ai ngờ rằng, là y tự mình chạy vào sao?
Giang Diệu là người thông minh, nhìn vẻ mặt Lục Hành Chu như vậy, song nghe giọng điệu của y, trong lòng cũng có mấy phần suy đoán... Nhưng lại cảm thấy loại suy đoán này không thể tưởng tượng nổi.
Lục Hành Chu là ai? Đời trước là thanh mai trúc mã với nàng, không phải vốn nên nghe theo Tạ Nhân, hại nàng mới có chừng đó tuổi đã kết thúc sao.
không thể.
Lục Hành Chu thu hồi ánh mắt, lẳng lặng rơi vào trên mặt của nàng, giữa hai lông mày là ý ôn hòa, mà y chưa bao giờ bộc lộ ở trước mặt nàng vào kiếp này.
Nhưng loại ánh mắt này, Giang Diệu không thể quen thuộc hơn được —— lúc Lục Lưu nhìn nàng, cũng là loại ánh mắt này.
Giang Diệu nắm chặt tay trong tay áo, chỉ cảm thấy mấy năm Lục Hành Chu đọc sách không biết đãchạy đi đâu, bây giờ nàng là tam thẩm thẩm y, những Lễ, Nghĩa, Liêm, Sỉ () y đều quên rồi sao! Khi đãhiểu rõ Lục Hành Chu muốn nói với nàng cái gì, Giang Diệu lập tức xoay người muốn rời đi.
() Lễ, Nghĩa, Liêm Sỉ:
Lễ là không vượt quá chừng mực tiết độ.
Nghĩa là không hành động theo lối riêng tư (mà làm điều hợp lý).
Liêm là thanh liêm, liêm khiết.
Sỉ là không làm điều sằng bậy.
Lại nghe Lục Hành Chu lập tức gọi nàng lại, nói: “Ngày ấy ta nghe Tạ Nhân bảo là nàng ở bên trong, cho nên ta mới đi vào…”
Giang Diệu nhàn nhạt nhìn về phía y, gằn từng chữ: “Lục Hành Chu, ngươi nói những thứ này để làm gì?”
Lục Hành Chu không ngờ tới, lời của y, đổi lấy là vẻ mặt lạnh nhạt của nàng. Cũng phải, y nói chuyện này để làm gì, chẳng lẽ còn hy vọng xa vời cái gì nữa sao... Y suy nghĩ quá nông cạn, chuyện đến nước này, y còn có thể đòi hỏi cái gì đây? Mọi thứ y đều không bằng Tam thúc, có tư cách gì làm nàng nhìn y bằng con mắt khác?
Lục Hành Chu thất bại rũ rũ mắt, nhớ tới chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, thê tử “hồng hạnh xuất tường” (ngoại tình), ngay cả nhi tử hoạt bát đáng yêu kia, cũng không phải thân sinh của y... Sao mọi thứ lại trở thành như vậy? Lục Hành Chu tự hỏi chính mình, chỉ cảm thấy thất bại cùng bất lực, nên mới muốn tới thăm nàng một chút. Lúc trước một chữ y cũng không dám nói, bây giờ có thể thoải mái nóira, cũng chỉ vì muốn xem phản ứng của nàng.
Lục Hành Chu không dám nhìn vào mắt nàng, lẩm bẩm nói: “Xin lỗi…”
Giang Diệu dùng ngữ khí bình tĩnh trả lời: “Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy ta đi đây, Bồng Bồng còn đang chờ ta.”
Dứt lời, không chờ Lục Hành Chu nói thêm câu nào, Giang Diệu liền đi đến hướng Lục Bồng Bồng và bọn nha hoàn đang chờ.
Vậy mà mới vừa đi được mấy bước, có một người chạy ra từ bụi hoa phía sau Giang Diệu.
Giang Diệu không ngờ tới xảy ra chuyện này, chỉ cảm thấy cổ bị người ta siết chặt, cử động nhẹ mộtchút, liền chạm đến dao găm lạnh như băng.
“không được nhúc nhích!” Người phía sau nói.
Giang Diệu mím mím môi, kêu: “Tạ Nhân.”
Lục Hành Chu cũng không nghĩ tới, lại gặp Tạ Nhân ở chỗ này, thấy Tạ Nhân kề dao găm ngay cái gáy của Giang Diệu, trái tim y như yết hầu sắp nhảy ra khỏi cổ, vội vàng nói: “Tạ Nhân, ngươi thả nàng ra!”
Lục Bồng Bồng và Mặc Cầm đứng đợi cách đó không xa, hai nha hoàn Bảo Cân cũng chạy tới, thấy Tạ Nhân như người điên cầm dao găm kề chặt cổ Giang Diệu, ai ai cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ sợ Tạ Nhân làm bừa.
Tạ Nhân siết cổ Giang Diệu cái, xoay người, chậm rãi lùi tới cái giếng bên cạnh, nhìn Lục Hành Chu đứng trước mặt, hét: “Ngươi đừng tới đây, ngươi tiến lên một bước nữa, ta sẽ cùng nàng đồng quy vu tận ()!”
() Đồng quy vu tận: cùng nhau chết (mang nghĩa xấu)
Nàng ta hoàn toàn có gan làm chuyện đó.
Lục Hành Chu không dám bước qua, nhíu mày, lòng như lửa đốt nói: “Rốt cuộc phải làm gì ngươi mới chịu thả nàng ấy ra?”
Tuy Tạ Nhân không có nhiều tình yêu với Lục Hành Chu, nhưng dù sao cũng là phu thê, nhìn trong lòng Lục Hành Chu chỉ có mình Giang Diệu, Tạ Nhân càng muốn Giang Diệu chết sớm hơn một chút.
Mắt nàng ta ửng đỏ nhìn Lục Hành Chu, nói: “Nếu không phải do nàng, chúng ta còn có thể vui vẻ tiếp tục làm phu thê, nếu không phải do nàng, Tề nhi vẫn là cháu ruột Lục gia... Lục Hành Chu, là nàng hại chúng ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn che chở nàng sao?”
Lục Hành Chu thấy bộ dáng Tạ Nhân như vậy chỉ lo nàng ta ra tay không biết nặng nhẹ, chậm rãi đáp: “Do nàng ấy hay không do nàng ấy, thì chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, biết sớm một chút, sẽ tốt hơn khi biết chậm một chút. Bây giờ ngươi và ta không liên quan đến nhau, ngươi có thể mang theo Tề nhi đi tìm cha ruột của nó, an an ổn ổn sống hơn nửa đời sau.”
Nghe Lục Hành Chu vô tình như vậy, tâm tình Tạ Nhân càng lúc càng mất khống chế, nàng ta gào lên: “Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Nhưng ngươi ngẫm lại xem, chuyện này dễ dàng như vậy sao? Ngay cả tỷ tỷ ta cũng xem thường ta, nhi tử ta tỷ ấy cũng không thèm nhìn... Ta không còn cái gì cả, Lục Hành Chu, cũng tại nàng ta, nên ta mới không còn gì cả!” nói xong, Tạ Nhân liền nở nụ cười, “... Khi còn bé, ta vừa tới Trấn Quốc Công phủ, nhìn thấy tỷ tỷ ta bị Thích thị bắt nạt, ta cũng bị bọn họ xem thường. Ta lập tức biết rằng, muốn như muốn ở Trấn Quốc Công phủ thì phải cố gắng tiếp tục chờ đợi, nhất định phải tạo mối quan hệ thật tốt với Diệu Diệu. Khi đó ta mới sáu tuổi, ngày nào cũng phải chơi với cây non bị bệnh... Mà nàng ta có xem ta là bằng hữu không? Từ nhỏ nàng ta đã được cẩm y ngọc thực (), cái gì cũng có, làm người khác luôn ước ao như nàng, nhưng nàng luôn xem thường, tiện tay thì vứt bỏ... Những việc này ta đều nhịn, nhưng không ngờ tại vì nàng, ta bị đuổi ra khỏi Trấn Quốc Công phủ, trở thành chuyện cười trong thành... Mấy năm ta ở Bình Châu, ngày nào cũng tâm tâm niệm niệm trở về Vọng Thành, phải đem nàng giẫm dưới chân, hạ thấp nàng xuống…”
() Cẩm y ngọc thực: Sống trong cảnh nhung lụa, giàu sang.
Nghe Tạ Nhân nói xong, Giang Diệu cảm thấy có chút buồn cười. Khi đó tuổi nàng còn nhỏ, xác thực xem nàng ta là bạn tốt, nếu không phải rơi xuống giếng sống lại, sợ là nàng vẫn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ như đời trước, luôn thật lòng với nàng ta, cuối cùng lại chết trong tay nàng ta.
Do nàng ta tâm thuật bất chính (), nhưng lại dùng lý do đó để trách nàng…
() Tâm thuật bất chính: lòng không ngay thẳng
Giang Diệu rất muốn cãi với nàng ta một trận, nhưng hiển nhiên, Tạ Nhân này đã điên rồi, nếu nàng nóinữa sẽ đả kích nàng ta, không biết trước nàng ta sẽ làm ra hành động điên rồ gì...
Tạ Nhân tăng thêm sức mạnh trên tay một chút, hai mắt ửng hồng nhìn Giang Diệu, nói: “Tại sao? Bây giờ ta không còn gì cả, ta không vui vẻ, thì ngươi cũng đừng hòng thoải mái!"
Giang Diệu thật sự không muốn chết trên tay Tạ Nhân thêm một lần nữa, đơn giản liều mạng một lần, liền cắn trên cổ tay Tạ Nhân một cái. Thấy Tạ Nhân bị đau, dao găm trong tay rơi “Loảng xoảng” mộttiếng nằm ở trên mặt đất, lập tức nỗ lực tránh thoát ràng buộc của nàng ta.
Thế nhưng Tạ Nhân lại nổi cơn điên, lôi kéo Giang Diệu muốn đẩy nàng vào trong giếng...
không biết Tạ Nhân ăn cái gì, mà sức lực lớn như vậy.
Giang Diệu nhìn đáy giếng một màu đen, đột nhiên nhớ tới chuyện đời trước, chỉ cảm thấy sợ đến nổi da gà, đầu lập tức trở nên mơ hồ. Nàng hít sâu một hơi, liền dùng sức nắm cánh tay Tạ Nhân, đột ngột đẩy Tạ Nhân ra.
Ai dè chỉ đẩy một cái như thế, chân Tạ Nhân đứng không vững, liền sợ hãi hét lên một tiếng, trượt chân ngã vào trong giếng.
không ngờ Tạ Nhân nắm chặt cánh tay Giang Diệu, sắc mặt trắng bệch nhìn nàng.
“... Kéo ta lên! Kéo ta lên!”
Giang Diệu tùy ý Tạ Nhân nắm cánh tay của mình, nghe nàng ta nói xong, nhất thời phản ứng lại, khôngngờ ngay lúc này, Lục Hành Chu chạy đến bên cạnh nàng, kéo nàng qua một bên.
Còn Tạ Nhân đang nắm lấy tay nàng bị trượt đi, con ngươi phóng to, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức rơi vào trong giếng...
Lục Hành Chu cũng không thèm quan tâm, giống như là không nhìn thấy, chỉ quan sát người yếu ớt đứng trước mặt, hai tay đỡ vai nàng, run giọng nói: “Diệu Diệu, nàng không sao chứ?”
Giang Diệu ngơ ngác đứng tại chỗ.
Bên tai có rất nhiều âm thanh huyên náo, nào là Hứa ma ma, Lục Bồng Bồng, cũng có Bảo Cân, Lục Hành Chu, nhưng rõ ràng nhất, chính là tiếng kêu cứu của Tạ Nhân trong giếng kia.
m thanh giãy giụa vọng lên, chỉ trong chốc lát, dần dần im lặng......
Giang Diệu sững sờ xoay người lại, nhìn giếng im ắng tối đen như mực, lẩm bẩm nói: “Tạ Nhân nàng…”
Lục Hành Chu thấy sắc mặt của nàng không được tốt, lại thấy trên cổ nàng bị thương, nơi đó đỏ bừng chảy máu nhìn thấy mà đau lòng, ôn nhu động viên nói: “Nàng không cần lo lắng, ta sẽ xử lý.”
Nghe xong lời này, giang Diệu mới ngước mắt liếc nhìn y.
Nàng nghĩ, có phải đời trước lúc nàng bị hai người bọn họ ép rớt xuống giếng, khi đó Lục Hành Chu cũng an ủi Tạ Nhân như vậy không.
Giang Diệu bước chân thật nhanh, tùy ý Hứa ma ma và Lục Bồng Bồng đỡ mình đến phòng khách, đi xử lý vết thương trên cổ, chỉ để lại Lục Hành Chu ở đó giải quyết chuyện Tạ Nhân.
Vết thương được xử lý xong, Giang Diệu ngồi trên ghế bành, lẳng lặng nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay.
Lục Bồng Bồng bên cạnh cũng bị dọa cho sợ, may Tam thẩm thẩm không có chuyện gì, có lẽ trước mắt Tam thẩm thẩm vẫn còn sợ hãi, vội động viên: “Tam thẩm thẩm yên tâm, chuyện đã qua rồi.”
Thấy nàng ấy lo lắng cho mình, Giang Diệu nở nụ cười với nàng ấy, nói: “Ta không có chuyện gì.”
Lục Bồng Bồng thầm nghĩ, sao không có chuyện gì được? Nếu không phải may mắn, sao chỉ bị thương ngoài da? Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Lục Bồng Bồng vẫn rất sợ hãi, nếu Tam thẩm thẩm của nàng xảy ra chuyện ở Pháp Hoa Tự, dựa theo tính tình Tam thúc... Lục Bồng Bồng không dám tiếp tục suy nghĩ.
Còn đang suy tư, đã thấy Hứa ma ma bước nhanh vào trong, hướng về phía Giang Diệu nói: “Vương phi, Vương gia tới đây.”
Tác giả có lời muốn nói:
•
•
Cả ngày làm sao cũng không ngủ được, tâm trạng lúc gõ chữ cũng không được tốt, nên chương tiếp theo có hay không cũng khó nói… ╮(╯_╰)╭