Lục Lưu sải bước đi vào, gương mặt tuấn tú toàn là âm u, nhìn thấy Lục Bồng Bồng ngồi bên cạnh sợ hãi nhìn hắn, vội vàng đứng dậy hành lễ với Lục Lưu: “Tam thúc”.
Mà vị Tam thúc này, đôi mắt chăm chú quan sát trên người thê tử, trong đó toàn là băn khoăn, tỉ mỉ đánh giá xong xuôi, mới nhìn vào cần cổ thê tử, đột nhiên ánh mắt trở nên rét lạnh.
Ngược lại Lục Bồng Bồng rất là thức thời, lập tức đi theo Hứa ma ma, Bảo Cân trong phòng lui ra.
Đến khi ra tới bên ngoài, mới thấy nam tử đứng thẳng người ngoài sân, hình như là đang do dự có nên vào hay không. Lục Bồng Bồng vẫn rất kính trọng vị đường huynh Lục Hành Chu này, trước giờ nể y là người tài hoa, mà nàng cũng không tính là quá ngốc, cử chỉ vừa rồi của Lục Hành Chu và Tam thẩm thẩm nàng, nàng đã nhìn ra sự thật. Lục Bồng Bồng không cảm thấy việc này hoang đường chút nào, dù sao tuổi Tam thẩm thẩm nàng còn trẻ, ngay cả đường huynh còn lớn hơn nàng ấy vài tuổi, coi như là đồng lứa nhưng bối phận lại rất chênh lệch, có một số việc, không có cách nào ngăn cản được.
Lập tức Lục Bồng Bồng liền đi ra ngoài, cung cung kính kính kêu một tiếng đường huynh.
Lục Hành Chu thấy Lục Bồng Bồng, khẽ mím môi môi mỏng, hỏi: “Diệu…” Y dừng một chút, tiếp tục nói, “Tam thẩm thẩm sao rồi?”.
Lục Bồng Bồng trả lời: “đã ổn rồi ạ”. Có thể tưởng tượng vừa rồi y nhẫn tâm như vậy, mà ngay cả sinh tử của vợ chẳng thèm quan tâm… Tuy đã bị hưu, nhưng ít nhiều vẫn có cảm tình. Hơn nữa, lúc đó cưới Tạ Nhân, chẳng lẽ một chút tình cảm đường huynh cũng không có?
Lục Bồng Bồng cảm thấy nhìn không thấu nam tử trước mắt, y vốn là người ngoan ngoãn biết điều, còn thiện lương rộng lượng, nhưng nếu sự thật là như thế, sao có thể làm ra chuyện nhẫn tâm này?
Nam nhân, ai cũng như vậy sao?
Lục Bồng Bồng không nhịn được nhớ tới vị hôn phu mình sắp gả, đối với tình yêu nam nữ nàng cảm thấy mình như thiếu nữ nửa tỉnh nửa mê, hôm nay nhìn thấy tất cả, khó tránh khỏi lo lắng trong lòng. Nàng thấy lông mày Lục Hành Chu nhíu lại, trông bộ dáng y như lo lắng đến hỏng rồi, y chang phu quân lo lắng cho thê tử vậy... Lục Bồng Bồng nói: “Tam thẩm thẩm chỉ bị thương ngoài da, vết thương khôngsâu, đại phu đã xử lý, chỉ cần mấy ngày nay không được đụng nước, vài hôm nữa sẽ khỏi hẳn thôi”.
Vậy thì tốt.
Lục Hành Chu thở phào nhẹ nhõm.
Lục Bồng Bồng lại nói tiếp: “Tình cảm giữa Tam thúc và Tam thẩm thẩm rất ân ái, bâu giờ có thêm tiểu đường đệ, nếu đường huynh thật lòng quan tâm Tam thẩm thẩm, sau này đừng đơn độc tìm nàng ấy như ngày hôm nay…” Lời này đã nói trắng ra. Trong lòng Lục Bồng Bồng hơi thiên vị Tam thẩm thẩm, nhưng đường huynh này nàng vẫn có cảm tình, ngày xưa y kiên trì dạy đệ đệ ngu si của nàng đọc sách tập viết, mà không có nửa lời chê đệ ấy ngu ngốc. Trong lòng nàng, đã sớm xem y như là ca ca ruột.
Tất nhiên Lục Hành Chu cũng hiểu, chuyện của Tạ Nhân, y đã thông báo cho tỷ tỷ của nàng ta, xử lý tốt xong, lại không kiềm chế nổi muốn tới thăm nàng một chút, nhưng từ rất xa, lại thấy Tam thúc y bước nhanh tới, đi thẳng vào trong... Dù sao y vẫn còn lý trí, không theo vào.
Nhưng mà hiện tại, ngay cả đường muội đơn thuần trước giờ cũng nhìn ra rồi...
trên mặt Lục Hành Chu nóng rát giống như là bị ai tát một cái, xấu hổ không chịu được. Y đang chuẩn bị trả lời, lại thấy bên trong truyền ra động tĩnh.
Ngay sau đó, liền thấy Tam thúc của y trực tiếp ôm cơ thể xinh đẹp, ra ngoài sân.
Trong lòng Lục Hành Chu than một tiếng, nhìn bóng lưng cao lớn của Lục Lưu đi xa, trong tay áo nắm thành quyền, mới kêu: “Ta biết rồi”. Y sẽ không quấy rầy nàng nữa.
•
Còn bên này Giang Diệu cũng cảm giác tâm tình Lục Lưu không tốt, sau khi đi vào, một câu cũng khôngchịu nói với nàng, trực tiếp cởi áo choàng xuống phủ lên người nàng, ôm nàng đi. Nếu là thường ngày, da mặt nàng rất mỏng, sao có thể để Lục Lưu ôm như vậy? Nhưng hôm nay nửa chữ nàng cũng khôngdám nói, chỉ dịu ngoan dựa vào ngực hắn, nghe từ lồng ngực nóng bỏng cường tráng của hắn, truyền tới tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực, làm nàng chợt cảm thấy thật chân thật.
Xuống núi, lên xe ngựa, trở về phủ.
Dọc theo đường đi, Lục Lưu trầm mặt, Giang Diệu cũng không biết nên làm gì để phá vỡ sự yên tĩnh này, đến cuối cùng, có lẽ do tâm tình căng thẳng được thả lỏng hơn, mới trực tiếp ngủ trong ngực hắnluôn.
Sau khi tỉnh lại, Giang Diệu liền phát hiện mình đã nằm ở trên giường Ngọc Bàn viện của Tuyên Vương phủ.
Giang Diệu giơ tay sờ sờ cổ mình bị quấn băng gạc, mới hồi tưởng lại, tất cả những chuyện xảy ra trước đây đều là sự thật.
Tạ Nhân chết rồi.
Kiếp trước nàng rơi vào trong giếng cạn, lẻ loi chết đi, đời này, rốt cục đến phiên Tạ Nhân nếm thử cảm giác này.
Giang Diệu guộn lấy chăn trên người, cảm thấy có chút lạnh. Nàng đã quen hắn ngủ bên cạnh mình, bây giờ chỉ có một mình nàng, làm nàng cảm thấy xung quanh thật xa lạ. Giang Diệu xốc áo ngủ bằng gấm lên, thấy Bảo Cân đi vào, hầu hạ nàng thay y phục, hỏi: “Vương gia đâu?”.
Bảo Cân là người từng trải nghiệm qua bộ dáng lúc Vương gia trầm mặt, mà nói thật, bộ dáng kia quá mức khiếp người.
Bảo Cân đáp: “Vương gia đang chăm sóc tiểu Thế tử”.
Giang Diệu cong cong môi, nam nhân này, luôn oán giận trong lòng nàng chỉ biết nhi tử, không phải hắn cũng vậy sao? Bình thường dính nàng cách nào cũng không đủ, bây giờ ngược lại cũng tốt. Trong lòng Giang Diệu hơi chua xót, sắp xếp mọi việc thỏa đáng xong, mới cầm bùa bình an hôm nay cầu được ở Pháp Hoa Tự, đi tìm Lục Lưu.
đi tới cửa, nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh ê a của đứa nhỏ.
Bước chân Giang Diệu hơi dừng lại, thầm nghĩ: Con vật nhỏ này, cả ngày luôn cười ngây ngô, khôngbiết có gì vui vẻ để mà cười nữa.
“Nha nha nha, nha nha nha…”
Đứa nhỏ hát lên, hình như là vừa mới tè xong, hiện tại đang nằm chổng vó trên bàn để cha mình thay tã, hai gót chân non nớt trắng trẻo đạp trên mặt Lục Lưu mấy lần, giống như càng đá càng vui vẻ.
Tên tiểu tử này...
Giang Diệu bước qua, thấy Lục Lưu thay tã xong xuôi, mới ôm nó lên hôn mấy lần, sau đó cẩn thận từng li từng tí quan sát Lục Lưu, thấy sắc mặt hắn hờ hững qua chỗ khác rửa tay, một chữ cũng khôngchịu nói với nàng. Trong lòng Giang Diệu cuống lên, hôm nay nàng xảy ra truyện như vậy, cũng tại nàng quá mức bẩn cẩn… hiện tại nhất định nhớ mãi trong lòng sao mà quên được? Nhìn đứa nhỏ trong lồng ngực, Giang Diệu bèn an ủi mình, có lẽ phần lớn do mọi người thường nói “một lần mang thai sẽ ngốc ba năm”. Nàng đần độn suýt chút nữa xảy ra chuyện, trong lòng Lục Lưu lo lắng tức giận... Nhưng thà rằng hắn mắng nàng, cũng không muốn hắn yên lặng, không chịu nói chuyện với nàng.
Với lại, ba ngày sau hắn đã đi rồi, mà quan trọng là, nàng chỉ muốn hắn được vui vẻ.
Chờ Lục Lưu rửa tay sạch sẽ xong quay lại, ngồi xuống lần nữa thì, Giang Diệu nhìn con heo ngốc trong lồng ngực, đem bùa bình an đã được chuẩn bị kĩ càng nhét vào trong tay nhỏ mũm mĩm, hôn một cái trên mặt nó, nói: “Ngoan, Triệt Nhi đưa cho cha thay mẫu thân đi”.
“A…” Đứa nhỏ giơ lên tay nhỏ lên xem xét vài lần, thấy đồ chơi trong tay rất kỳ lạ nên yêu thích, lập tức cố gắng nhét vào trong ngực mình, ý nói đây là đồ nó chiếm làm của riêng.
Giang Diệu thấy nhi tử mập cúi đầu dùng sức nhét, ngay cả hai cằm cũng hiện lên, nhất thời trong lòng than một tiếng, con vật nhỏ này không nhờ được rồi, lập tức hơi di chuyển mông, ngồi gần Lục Lưu mộtchút, sau đó hôn một cái ở trên gương mặt của hắn, âm thanh mềm mại nói: “Đừng giận mà…”
Tiểu tử đang bị mẫu thân và cha kẹp ở giữa, thấy mẫu thân ăn gò má của cha, cũng hưng phấn kêu nha kêu vài tiếng, miệng nhỏ chu ra, “Chụt chụt” mấy cái, hôn đến gò má Lục Lưu toàn là nước bọt.
Lúc này Lục Lưu liền không kềm được, ghét bỏ nhíu mày, liếc mắt nhìn con trai ngốc trong lồng ngực thê tử cười thành phật Tiểu Di Lặc.