Ngay một khắc lúc sắp chạm vào dây đàn kia, lại thấy động tác dừng lại ở đó, chân mày Lan phi nhíu lại, "Thế nào? Sở cô nương không muốn vì Thái hậu và Quý phi nương nương đàn một khúc sao?"
Sở Vân Khinh nhìn bảo sợi dây cầm, trong mắt lóe lên một chút do dự, môi thanh tú của nàng, hình như là muốn nói gì, đúng vào lúc này, lại có một tiếng hô to, "Duệ vương giá lâm!"
Âm thanh đột nhiên vang lên khiến cho ánh mắt mọi người trong điện đều nhìn ra cửa, Sở Vân Khinh ngồi thẳng lưng, xoay người về phía sau nhìn, chỉ thấy Tiêu Triệt một thân hắc bào như cũ, một đầu tóc đen búi lên, hết sợi này đến sợi khác rơi xuống đầu vai, một khắc kia khi bước vào cửa ánh mắt rơi trên người Sở Vân Khinh, rất nhanh biến mất không dấu vết.
"Thái hậu thỉnh an."
Thái hậu nhìn thấy Tiêu Triệt rất cao hứng, "Triệt nhi, hôm nay làm sao biết vào cung thăm ai gia?"
Tiêu Triệt ngồi xuống vị trí bên phải, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh ở giữa đại sảnh một cái, "Triệt nhiều ngày không đến, hôm nay tới, ngược lại thật là khéo."
Thái hậu thấy hắn ánh mắt rơi xuống trên người Sở Vân Khinh, trong ánh mắt khẽ thoáng qua một chút vẻ khác thường, tùy tiện nói, "Vị này là cô nương nhà Sở Thượng Thư, ai gia nghe Cấp nhi nói nàng đánh đàn có thể đưa tới cá chép, lúc này mới mời nàng đến, trái lại lỗ tai của ngươi thật có phúc rồi!"
Sở Vân Khinh đã thu hồi tay, trong lúc đó cả người trước đàn cũng không đàn, Lan phi thấy vậy che miệng cười một tiếng, "Duệ vương đã tới, lần này Sở cô nương càng phải thể hiện tốt một chút rồi!"
Hai tay Sở Vân Khinh nắm thành quyền, sắc mặt như thường, chỉ là trong con ngươi cũng đã bắt đầu hiện lên tức giận.
Bên này Tiêu Triệt bưng lên một ly trà trên tay, tùy ý bĩu một cái, "Nổi danh đàn đứng đầu ở chỗ này, Sở cô nương tuyệt đối đừng để phụ lòng mới phải!"
Một câu nói ra, trong lòng Sở Vân Khinh vừa động, nàng giơ bàn tay trắng nõn lên, hạ xuống chính là lúc tiếng đàn như một chuỗi châu ngọc rơi xuống, không giống với phá trận khúc đầy sát khí khắp nơi chấn động ba quân như lần trước, lần này tiếng đàn dưới tay của nàng thật giống như chim oanh đang hót vào ngày xuân, trong nháy mắt dường như bên trong đại sảnh này có ngàn con vạn con chim nhỏ đang rời ra khỏi tổ.
Băng tuyết trong ánh mắt Tiêu Triệt tiêu tan, ẩn hiện xuân sắc, bên này Thái hậu trầm trầm nhìn Khinh mười ngón tay của Sở Vân Khinh đang bay lượn trên dây đàn, trong miệng lẩm bẩm một tiếng, "Quá. . . . . ."
"Hoàng tổ mẫu, người nói gì?"
Ngồi ở bên người nàng Tiêu Cấp chỉ nghe được một chữ "Quá" , muốn hỏi Ngụy Trinh Nhiên, nhưng mà Ngụy Trinh Nhiên chỉ gượng ép cười một tiếng, Tiêu Cấp chỉ cảm thấy lão nhân trước mắt này trong nháy mắt đã già đi rất nhiều.
Lúc những âm thanh cuối cùng vang lên, trên trán Thái hậu cơ hồ đã đổ mồ hôi, nàng cười gật đầu, "Quả là không tệ, không biết sư phụ của Sở cô nương là người nơi nào?"
Sở Vân Khinh nhìn cây cầm trước mặt, trong lòng buồn bực, " Khi còn bé Vân Khinh đã học qua được một vị sư phụ, chỉ là từ khi mười tuổi đến nay Vân Khinh đều tự mình luyện tập."
Ngụy Trinh Nhiên không ngừng gật đầu, “Tốt, thưởng!”
Lan phi khẽ nắm chặt tay trong tay áo, bên này Thái hậu lại nói, "Ai gia lớn tuổi, như vậy một lát liền mệt mỏi, Quý phi bồi ai gia nghỉ ngơi, các ngươi đều lui ra đi, người tới, đưa Sở cô nương xuất cung ——"
Khuôn mặt Tiêu Triệt khẽ động, "Bổn vương đang muốn xuất cung, Sở cô nương cùng Bổn vương đi chung đi."
Lời này vừa nói ra, Ngụy Trinh Nhiên và Ngụy Sơ Cận đồng thời dừng bước, ngay cả Lan phi đều kinh ngạc nhìn thoáng qua Tiêu Triệt một cái, ánh mắt Thái hậu khẽđộng, "Vậy thì tùy Triệt nhi đi."
Sở Vân Khinh cảm thấy Tiêu Triệt chỉ sợ thiên hạ không loạn, giờ phút này cũng đành phải thi lễ đi theo Tiêu Triệt cùng ra khỏi Vĩnh Thọ cung.
"Tam ca!"
Tiêu Triệt đi ở phía trước, Sở Vân Khinh đi ở phía sau, nghe tiếng Tiêu Cấp đều ngừng lại, Tiêu Cấp đi tới trước mặt hai người, cười ha hả nhìn Sở Vân Khinh, "Sở tỷ tỷ, ta làm tốt không, lần này cũng có công của ngươi!"
Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, "Vân Khinh không dám, là Lục điện hạ thông tuệ hơn người."
thông tuệ: thông minh, trí tuệ.
Tiêu Cấp lắc đầu một cái tiến tới trước mặt Sở Vân Khinh, "Sở tỷ tỷ, bây giờ hoàng tổ mẫu đối đãi với ta rất tốt rồi, về sau nếu ngươi muốn tiến cung chỉ cần nói cho ta biết, ta sẽ phái người đi đón ngươi."
Sở Vân Khinh có chút ngoài ý muốn, "Lục điện hạ nói vậy là ý gì? Vân Khinh chưa bao giờ muốn tiến vào cung ."
Sắc mặt Tiêu Cấp hơi biến, "Vậy tại sao Tam ca lại nói cho ta biết là ngươi ——"
Sở Vân Khinh bừng tỉnh đãi ngộ!
bừng tỉnh đãi ngộ: tình ngộ hiểu ra.
Nàng xoay người lại, nhìn trợ thủ đứng ở một bên Tiêu Triệt, khóe miệng nhếch lên, "Duệ vương có ý gì?"
Nàng chưa bao giờ nghĩ trêu chọc người bên trong thâm cung đại viện, kể cả hắn, nhưng chuyến này, lại là bởi vì hắn mà đến, trong thời gian này những chuyện nguy hiểm vốn không nên tìm nàng!
Tiêu Triệt xoay người, liếc mắt nhìn Tiêu Cấp giờ phút này đang cười híp mắt, ánh mắt rét lạnh.
Tiêu Cấp hơi chậm lại, khóe miệng kéo ra một chút ý cười, "Cái đó, chuyện Tam ca đã đáp ứng ta chớ có quên a, Sở tỷ tỷ ta đi trước."
Nhìn bóng người nhỏ bé của Tiêu Cấp giống như chuột chạy đi trong lòng Sở Vân Khinh buồn bực tới cực điểm, nàng nhìn đôi mắt Tiêu Triệt lạnh nhạt đã không lời nào để nói.
Tiêu Triệt liếc nhìn nàng một cái, "Ta đưa ngươi xuất cung."
Nhìn Tiêu triệt xoay người rời đi, cả người Sở Vân Khinh tức giận cuồn cuộn, lúc này lại có cấm vệ trong cung đi qua, nàng đành phải hạ thấp lông mày thu lại mục đích, đuổi theo hắn.
Trải qua một đường thật dài , xe ngựa của Tiêu Triệt đang dừng lại trước cửa Đức Dương, Tiêu Triệt rốt cuộc dừng lại bước xoay người chờ nàng, mà Sở Vân Khinh chỉ lầm lủi đi về phía trước, căn bản không muốn chung xe với hắn.
"Đứng lại!"
Tiêu Triệt giọng nói xen lẫn lạnh lẽo, khiến cho Tử Mặc điều khiển xe phát run một cái.
Vậy mà Sở Vân Khinh vẫn mặc kệ, trong lòng nàng tức giận vô cùng, người này như vậy bày bẫy rập để cho nàng đi tới, hắn có quyền thế, có thể mang nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhưng nàng vì cái gì lại để cho hắn định đoạt!
Nàng đi thẳng đến cửa Chính Dương, bỗng nhiên có một đạo kình phong đánh tới sau lưng, nàng theo bản năng lui người lại, xoay tay đánh ra một chưởng!
Tiêu Triệt không ngờ nàng lại đánh trả, hai mắt nhíu lại hơi thở càng cao hơn một phần, "Lớn mật!"
Nơi này chính là nội cung ra vào, lúc nào cũng có thể có người đi qua, Sở Vân Khinh cũng không muốn đấu với hắn, mỗi lần ra tay tất nhiên tàn nhẫn quả quyết, "Sở Vân Khinh lớn mật Vương Gia hôm nay mới biết sao?"
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Sở Vân Khinh, Tiêu Triệt chợt thay đổi chiêu thức, chiêu chiêu đánh tới phía Sở Vân Khinh, từng chiêu từng thức ép Sở Vân Khinh bước từng bước lui về phía sau.
Hai người giao chiến say sưa, vốn là Tử Mặc đang giương mắt mà nhìn, lúc này chợt liếc thấy một bóng dáng màu bạc xuất hiện từ bên ngoài cửa Đức Dương!
Sắc mặt hắn đại biến, thấp kêu một tiếng, "Vương Gia!"
Tiêu Triệt nhướng mày, hiển nhiên một quyền này phải rơi vào vai trái Sở Vân Khinh, phút cuối cùng Tiêu Triệt biến quyền thành chưởng, tại trên vai nàng lướt qua, một tay lại đem Sở Vân Khinh ôm vào ngực mình!
Phịch một tiếng chậm một bước, Sở Vân Khinh chưa kịp thu tay, cuối cùng quả đấm của lại rơi vào ngực của hắn.
"Tam đệ rất nhàn hạ thoải mái!"
Tiêu Minh một thân áo bào màu bạc, cởi một con ngựa toàn thân xanh đen cao từ bên ngoài cửa Đức Dương đi đến, ánh mắt của hắn hứng thú nhìn vào nữ tử Tiêu Triệt đang ôm trong ngực, theo hắn nhìn thấy, Sở Vân Khinh một thân bạch y đang dựa vào trong ngực Tiêu Triệt, hai người đứng sát người nhìn thì là một bộ dáng dây dưa quấn quýt.
Một tay Tiêu Triệt đặt tại bên hông Sở Vân Khinh, một tay kia đặt ở đầu vai Sở Vân Khinh , nhìn thấy Tiêu Minh đến cũng không có ý định buông ra, "Sao giờ này Nhị ca mới đến, phụ hoàng chờ đến sốt ruột rồi."
Đôi mắt âm trầm của Tiêu Minh chợt lóe sáng, "Chấn Bắc quân gần đây cũng không chiến sự, ta tiến cung cũng là vì thỉnh an phụ hoàng, Tam đệ nếu là cực kỳ rảnh rỗi, không bằng đi doanh trại luyện binh đi!"
Mặt Tiêu Triệt không chút thay đổi, "Chuyện như vậy dĩ nhiên là Nhị ca đi làm, về phần Triệt, tự có chuyện quan trọng!"
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Triệt cúi người đem Sở Vân Khinh bế ngang lên, cũng không nhìn Tiêu minh một cái, cúi người đi vào xe ngựa, "Đi!"
Tử Mặc vung roi mà đi, nụ cười của Tiêu Minh chợt biến mất, chuyển đầu ngựa đi vào trong cung.
Mà trong xe ngựa, một mỗ nữ nào đấy ở trong ngực nam nhân lại ra xuất thủ lần nữa!