“Buông ra!”
Xe ngựa rộng rãi hoa lệ, Tiêu Triệt ôm Sở Vân Khinh vào xe ngựa căn bản là không cần tốn sức, bên này Sở Vân Khinh cũng tức giận khó dằn! Nàng xoay người một cái muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Tiêu Triệt, tay trái biên quyền thành chưởng hướng về phía xương sườn của Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt nheo hai mắt lại, đối mặt với từng chiêu thức tàn nhẫn của Sở Vân Khinh, hắn lắc mình tránh, khóe miệng nhếch lên, “Sở Vân Khinh, ngươi ở đây tức giận cái gì?”
Sở Vân Khinh nghe thấy hắn nói thế, tức giận trong mắt càng sâu, thấy một chưởng toàn lực của mình bị tránh thoát, eu mảnh khảnh của nàng vừa chuyển trong xe ngựa, một cánh tay khẽ cong muốn đánh úp trước ngực Tiêu Triệt.
“Duệ vương biết cái gì gọi là ép buộc? Ta không muốn tiến cung, Vương gia lại cố tình muốn thiết kế, ta không muốn đi cùng xe với Vương gia, Vương gia lại muốn ép buộc ta! Xin hỏi Vương gia, Sở Vân Khinh có cái gì đáng giá để Vương gia người phí tâm như vậy!”
Khóe miệng Tiêu Triệt nhếch lên, hàn khí trong mắt bởi vì một câu nói của nàng mà tan biến hết, xuất thủ cực nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt, một tay để ở sau lưng Sở Vân Khinh, một tay kia lại giữ khuỷu tay của nàng, rồi sau đó lôi kéo tay trái của nàng, càng đem nàng khóa chặt trong ngực!
Hắn cúi đầu cười mị hoặc, sau đó hơi thở nóng rực phả lên người nàng, “Thì ra là ngươi đã biết rõ, Sở Vân Khinh, ngươi nhẫn nhục ở lại Thượng Thư phủ là vì cái gì, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?”
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy sau lưng nóng rực, sống lưng nàng vẫn thẳng, muốn thoát khỏi tay hắn, không biết Tiêu Triệt dùng đến mười phần lực, nàng, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Lời nói của hắn làm trong lòng nàng trầm xuống, nhưng Tiêu Triệt không hài lòng với biểu hiện của nàng, “Ngươi muốn điều tra cuộc đời của Sở Thiên Tề!”
Rốt cục Sở Vẫn Khinh cũng quay đầu lại nhìn hắn, người gần trong gan tấc lông mi đạm, đồng tử màu đen thâm thúy yên lặng, giống như băng ngàn năm ở cao sơn U Hồ, nàng đi vào nhìn, lại tan biến giống như một cái vực sâu không thấy đáy.
“Vương gia, thật là có tâm!”
Trong mắt Tiêu Triệt có gợn sóng khẽ động, hắn nhìn nàng thật sâu, “Ta chỉ muốn nói với ngươi, có lẽ đáp án ngươi muốn biết, đều ở chỗ của ta!”
Từ sau khi trở về Thịnh kinh, ban đầu thái độ của Sở Thiên Tề đối với Sở Vân Khinh đều làm như không thấy, bây giờ lại ôn hòa, cũng không có bất kỳ cơ hội nào cho nàng điều tra chuyện năm đó, cho nên, nàng đành phải để Phúc bá hoạt động ở bên ngoài, toàn bộ việc này đều vô cùng bí mật, nhưng lại bị hắn biết rõ ràng.
Mà nửa đời của Sở Thiên Tề, gần như là không có tìm ra được bất kỳ sai sót gì, càng không cần nói đến đêm của mười bảy năm trước, một chút cũng không có người biết, nhìn ánh mắt bình tĩnh thâm thúy của Tiêu Triệt, khiến trong lòng nàng trở nên căng thẳng.
“Như vậy, điều kiện của Vương gia là?”
Tiêu Triệt nhìn nàng mắt phượng sáng ngời lại xen lẫn lạnh lùng, trong đó giống như trăng sáng, vừa động liền có thể mang đến vầng sáng nhiều màu sắc, hắn theo bản năng mở miệng, “Có lẽ chúng ta nên kết thành đồng minh.”
Sở Vân Khinh nhíu mày, kết thành đồng minh?
Nàng nhẹ nhàng vùng vẫy, hiện tại hai người không có khí thể giương cung bạt kiếm, động tác như vậy không khỏi ái muội, Tiêu Triệt hiểu ý buông nàng ra, thân thể tựa vào phía sau, đôi mắt sáng như sao nhìn Sở Vân Khinh.
Sở Vân Khinh chăm chú nhìn cổ tay bị Tiêu Triệt nắm đau, “Vân Khinh với Vương gia khác nhau một trời một vực, Vân Khinh làm sao dám kết thành đồng minh với Vương gia, huống chi, Vân Khinh chỉ là thứ nữ của Thượng Thư phủ, không quyền không thế, Vương gia kết thành đồng minh với ta, nhất định là mua bán lỗ vốn!”
Đôi mắt Tiêu Triệt trầm xuống, thân thể dựa ở trên vách xe ngã về phía trước, con ngươi của hắn biến hóa vô thương, giờ phút này lại biến thành bộ dạng băng lãnh, “Ngươi đang sợ cái gì? Ngươi điều tra Sở Thiên Tề một tháng có thể có thu hoạch sao? Hôm nay ta để ngươi tiến cung là muốn cho ngươi biết, ngươi đã vào cái thế cục này, toàn bộ đều không phải do ngươi quyết định!”
Sở Vân Khinh cười lạnh, “Sở Vân Khinh chẳng qua chỉ cầu một cuộc sống yên ổn.”
Tiêu Triệt bỗng nhiên cười to, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng, “Sở Vân Khinh, ngươi cũng biết Lục y cầm hôm nay có thể lấy mạng của ngươi!”
Ánh mắt Sở Vân Khinh biến đổi, nàng đoán được, là hắn động tay mới có thể làm cho nàng chịu những thứ phiền toái không cần thiết kia.
“Ngươi nói ngươi không muốn trêu chọc quyền quý, nhưng nó lại vẫn xảy ra, ngươi không thích quyền quý, nhưng ở chỗ này, chỉ có cái đó mới giúp ngươi sống yên ổn, hơn nữa, mục đích ngươi chờ đợi ở Thượng Thư phủ, ngươi không muốn biết đáp án sao?”
Sở Vân Khinh trầm mặc, ánh mắt Tiêu Triệt rơi vào trên người nàng cực mạnh, giống như muốn nhìn thấy xương cốt của nàng, trong lòng Sở Vân Khinh khẽ loạn, thủ đoạn của nam nhân này rất mạnh, lại cứ theo dõi mình,nếu đáp ứng hắn, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà, chỉ sợ nàng vĩnh viễn không thể bứt ra được!
“Thân phận Sở Vân Khinh hèn mọn, thỉnh Vương gia thu hồi lại lời vừa mới nói đi!”
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy ánh mắt băng lãnh đến cực hạn của Tiêu Triệt, lúc này nàng lẳng lặng ngồi đối diện với hắn, ánh mắt ung dung nhìn hắn, cho dù băng sương đao kiếm của hắn có thể đập bể nàng, nàng cũng chỉ là một cơn gió, không đau không ngứa.
Ánh mắt Tiêu Triệt trầm đến cực hạn, giống như là ẩn nhãn.
Trong nháy mắt, Tiêu Triệt xuất thủ!
Hắn cực nhanh điểm nhẹ bả vai của Sở Vân Khinh, rồi sau đó đưa tay kéo xuống khăn che mặt của Sở Vân Khinh, một vết sẹo đỏ tươi đập vào mắt, ánh mắt hắn trầm xuống, mà biểu tình trên mặt Sở Vân Khinh ngoài kinh ngạc thì không có cái gì khác.
Tiêu Triệt hơi thất vong, “Sở Vân Khinh, ngươi là người đầu tiên cự tuyệt Bổn vương như vậy, chỉ mong ngươi không hối hận!”
Hắn nhẹ nhàng đeo lại khăn che mặt cho nàng, bàn tay phất một cái giải huyệt đạo cho nàng, khẽ thấp mặt, “Đến!”
Sở Vân Khinh vừa thấy, quả nhiên đã đến cửa Thượng Thư phủ, tay nàng hơi căng thẳng, “Đa tạ Vương gia.”
Cuối cùng vẫn không quay đầu lại xuống xe ngựa.
Tử Mặc nhìn bóng lưng của Sở Vân Khinh hơi lắc đầu, động tĩnh vừa rồi ở trong xe hắn đều nghe thấy hết, giờ phút này hắn quay đầu ngựa lại đi về phía thành Nam, một bên quay đầu lại nói, “Chủ tử, người biết rõ tính tình của Sở cô nương, hôm nay lại mang nàng đến nơi của Thái hậu, người đã nghĩ kĩ chưa?”
Ánh mắt Tiêu Triệt ở trong xe khẽ động, hồi lâu cũng không lên tiếng.