Edit: Beyours
Trong Giang Sơn lâu một mảnh tối om, Sở Vân Khinh bị Tiêu Triệt kéo vào, vừa bước vào cửa đã nghe sau lưng vang lên tiếng “bụp” , sau đó nàng chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Tiêu Triệt bế lên.
Trong bóng tối, Sở Vân Khinh kinh ngạc kêu "a" một tiếng: "Muốn làm gì?"
Lầu này vừa là thư phòng của Tiêu Triệt, vừa là chỗ nghỉ ngơi của hắn, vòng qua một tấm bình phong khổng lồ, phía sau bố trí phòng ngủ vô cùng hoa lệ.
Tiêu Triệt nhếch khóe miệng lên: "Ngươi nói sao?"
Trong lòng Sở Vân khinh căng thẳng, khẽ giùng giằng muốn xuống đất. "Thả ta xuống."
Tiêu Triệt chợt đứng lại, mở miệng nói bằng giọng mang theo tà vọng hiếm thấy: "Ngươi tới trễ như vậy, chẳng lẽ không phải vì gặp ta?"
Sở Vân Khinh đỏ mặt: "Chẳng qua ta——"
"Chưởng vừa rồi của nàng, có phải nên cho ta một lời giải thích hay không?" Hô hấp của Sở Vân Kinh chậm lại, nhưng Tiêu Triệt không có ý định bỏ qua cho nàng: "Nói cho ta biết, nàng nhìn thấy gì mà kinh ngạc như vậy? Nàng thật sự cho rằng ta làm chuyện có lỗi với nàng sao?"
Sở Vân Khinh cảm thấy bất đắc dĩ, trong đầu hiện lên màn triền miên vừa rồi. "Ta ——"
Sở Vân Khinh ở thế yếu, thứ nhất đuối lý vì đã hiểu lầm Tiêu Triệt, thứ hai là vừa nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn thấy. Nếu trước mặt người khác, nàng nhất định vẫn có thể tự nhiên, nhưng đối mặt với nam nhân này, nàng thấy có chút rối loạn.
"Ha ha ——"
Thấy bộ dáng ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi của Sở Vân Khinh, Tiêu Triệt không nhịn được phá lên cười. Cho tới bây giờ, Sở Vân Khinh chưa từng thấy hắn cười sảng khoái như vậy, thấy thế càng nổi giận nhiều hơn, trợn mắt nhìn chằm chằm Tiêu Triệt, mười ngón tay siết chặt cánh tay hắn.
"A ——"
Tiêu Triệt hít một ngụm khí lạnh, Sở Vân Kinh cả kinh lập tức buông tay ra. Nàng nhíu mày: "Vân Khinh tới đây là có chút chuyện muốn hỏi Vương Gia, xin Vương gia để Vân Khinh xuống."
Cho dù sắc mặt ửng đỏ, trong lòng rung động, nhưng giọng Sở Vân Khinh vẫn cứng rắn như cũ. Tiêu Triệt mím môi: "Cũng được."
Hắn nói xong, quả nhiên thả tay. Trong lòng Sở Vân Khinh hơi buông lỏng, chân có sự tiếp xúc. Cảm thấy hô hấp của Tiêu Triệt rơi trên đỉnh đầu gần trong gang tấc, nàng lập tức lùi về sau vài bước.
Trong bóng tối nàng không xác định được phía sau, không bước được ra ngoài nhưng không biết đụng phải cái gì đó mà cả người liền té xuống!
"A ——"
Sở Vân Khinh kêu lên sợ hãi, lúc ngã xuống liền túm lấy ống tay áo của Tiêu Triệt theo bản năng. Không biết Tiêu Triệt cố ý hay vô ý, lại bị Sở Vân Khinh kéo cùng xuống. "Bụp” một tiếng như đã dự đoán, nhưng không hề thấy đau đớn, mà thay vào đó là một vật mềm mại, còn có mùi đàn hương quanh quẩn ở chóp mũi, sau đó nàng chớp mắt một cái, một bóng đen to lớn đè lên người mình.
Tiêu Triệt nhìn Sở Vân Khinh từ trên cao, khóe miệng nhếch lên: "Nàng cố ý."
Thì ra Tiêu Triệt vốn muốn ôm Sở Vân Khinh đến bên giường, chỉ là trong bóng tối Sở Vân Khinh không nhìn rõ. Bây giờ hai người một trên một dưới, bốn mắt nhìn nhau, tư thế cực kỳ mờ ám.
Sở Vân Khinh giận dữ, "Tiêu Triệt!"
"Ta ở đây." Tiêu Triệt đáp lại cực nhanh. Hắn cúi người xuống, hô hấp nóng rực kề vào môi nàng: "Sau này lúc không có người đều phải gọi tên của ta như vậy?"
Sở Vân Khinh nghiêng đầu. "Vân Khinh không dám."
Ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống, một tay chống người, tay kia nắm cằm Sở Vân Khinh ép nàng quay đầu lại. Tiêu Triệt cọ cọ vào mặt nàng, không biết hắn làm thế nào mà vết sẹo đỏ đậm trên mặt nàng càng ngày càng nhạt.
Sở Vân Khinh bị hắn cọ khẽ run lên, Tiêu Triệt nhếch miệng cười tà: “Nàng có gì mà không dám, hay là ——"
Tiêu Triệt nhìn nàng, những sợi tóc hỗn loạn rơi trên giường, đôi mắt lấp lánh hơi nước ngước lên nhìn hắn. Ngón tay Tiêu Triệt lướt qua cánh môi đỏ tươi của nàng, chậm rãi cúi đầu.
"Hay là muốn như vậy ——"
Tiếng nói trầm thấp, Tiêu Triệt nhanh chóng hôn xuống. Sở Vân Khinh trợn to hai mắt khẽ sững sờ, lần trước mình ở dưới nước không có sức lực, lần này thì sao?
Nụ hôn của Tiêu Triệt cực kỳ ôn nhu, môi lưỡi lướt qua đều là mưa xuân nhu ý. Hắn như vẽ lên một bức tranh sơn thủy vô cùng tinh xảo, mỗi một nét vẽ đều dùng hết tâm ý, mực nhạt chuyển đậm, mùi đàn hương xâm nhập vào sâu trong miệng Sở Vân Khinh, gắn bó hòa quyện cùng nàng, hết sức triền miên.
Người trên người nàng tràn đầy ôn nhu, có chỗ nào giống con người cứng nhắc lạnh lẽo ngày thường. Gương mặt hắn gần ngay trước mắt, giống như chỉ nguyện hóa tan băng tuyết vì nàng, trong lòng Sở Vân Khinh mềm nhũn, từ từ nhắm mắt.
Nàng đáp lại khiến trong lòng Tiêu Triệt mừng rỡ, dáng người linh lung kia tựa như cám dỗ trí mạng. Hô hấp của hắn dần trở nên nặng nề, hôn dọc xuống chiếc cổ thon dài của nàng, khắp nơi đều lưu lại vết tích đỏ đốm như sao.
"Bây giờ không được."
Tiêu Triệt chợt thở dài vùi đầu vào cổ nàng. Sở Vân Khinh thở dốc, khóe mắt quyến rũ phong tình. Nàng nghiêng đầu nhìn, trong cơn mông lung thấy hai mắt hắn khép hờ, kịch liệt thở dốc giống như đang cố gắng kiềm chế.
"Tiêu Triệt ——"
Giọng nói của nàng cực kỳ mềm mại, lại hàm chứa sự trịnh trọng không nói thành lời. Tiêu Triệt nghe vào trong tai, lẳng lặng đợi nàng nói tiếp.
"Ta đáng giá để ngươi vậy sao?"
Tiêu Triệt chống người lên, trong mắt tỏa ra dư âm, sáng bừng bức người. Hắn lẳng lặng nhìn Sở Vân Khinh trong chốc lát, kéo nàng đứng lên: "Đáng hay không đáng, tất cả đều là nàng."
Phịch một tiếng, trong trái tim Sở Vân Khinh như có một chỗ nhẹ nhàng sụp đổ. Đáng hay không đáng, tất cả đều là nàng (Trị dữ bất trị, dã đô thị nhĩ), tám chữ này không nặng không nhẹ rơi vào lòng nàng. Người trước mặt luôn lạnh lùng, nói năng thận trọng, nàng nhìn hắn, cảm thấy có một luồng rung động chưa từng xuất hiện cuốn lấy từng tấc trên da thịt, khiến nàng không tự chủ được nắm chặt tay giấu trong tay áo.
Cảm nhận được Tiêu Triệt đi tới góc phòng, nghe thấy “phù” một tiếng, đèn cung đình trong phòng được thắp sáng, cả căn phòng rơi vào trong mắt Sở Vân Khinh, sang trọng, hoa lệ, lạnh lẽo, giống như người này vậy .
"Tới đây ——"
Tiêu Triệt vẫy tay với Sở Vân Khinh, nàng đứng dậy, đi về phía hắn.
Chỉ có trong phòng nam nhân mới xuất hiện bàn trang điểm đơn giản như vậy, trên đó không có son phấn, chỉ có một tấm gương lớn in bóng hình hai người.
Tiêu Triệt để cho Sở Vân Khinh đứng trước mặt mình, hắn dang tay sửa lại mái tóc hơi bù xù của nàng, xong xuôi mới nói: "Bây giờ có thể nói rồi."
Sở Vân Khinh sớm bị động tác của hắn làm sững sờ, lúc này không chút động đậy.
"Nàng nói tới tìm ta có chuyện, là chuyện gì?"
Động tác của Tiêu Triệt cực kỳ cẩn thận, bộ dáng đó khiến Sở Vân Khinh luyến tiếc. Nàng ho nhẹ: "Ta muốn tới hỏi ngươi, tại sao ngày đó ngươi bị vây trong Thượng Thư phủ? Đại công tử Sở Mộ Phi ở ẩn trị bệnh, có phải bị bệnh thật không? Còn nữa, mấy ngày nay Sở Thiên Tề vẫn luôn ở trong phủ, có rất nhiều người lạ mặt lui tới."
Thủ pháp của Tiêu Triệt khá tinh tế, vừa búi tóc cho nàng cực kỳ chuyên chú, vừa gật đầu ý bảo đang nghe. Hắn lấy ra thứ gì đó từ bên hông, cắm vào búi tóc của nàng, trong nháy mắt Sở Vân Khinh liền thay đổi bộ dáng.
Gò má Sở Vân Khinh hơi nóng lên, thiếu nữ cổ đại sau khi cưới thường do chồng búi tóc, nhưng trong thời đại này có rất ít nam nhân thực sự búi tóc cho thê tử, vậy mà hắn ——
"Sở Thiên Tề làm Binh bộ Thượng Thư bảy năm, năm năm trước bắt đầu nắm giữ mười vạn quân Chinh Tây, đây vốn là nhóm quân đội được phái ra trọng cuộc đại chiến giữa Đại Tần và Tây Lương, sau đại thắng lần đó, tướng sĩ còn sót lại bị biên chế, đóng tại biên giới Đại Tần và Tây Lương."
"Lần đó, nửa đêm xông vào Thượng Thư phủ là vì truy lùng một tên gian tế Tây Lương không rõ thân phận."
Trong lòng Sở Vân Khinh hơi căng thẳng, nghe Tiêu Triệt tiếp tục nói: "Vị Đại công tử kia có thủ đoạn rất lợi hại, bây giờ / sản lượng muối của Đại Tần đều ở trong tay hắn, hắn muốn bao nhiêu của cái là có bấy nhiêu. Còn về chuyện khác, nàng đã nói như vậy, ta nhất định sẽ phái người đi thăm dò lại."
"Còn có Sở Thiên Tề nữa, nếu thật sự ông ta cáo lão về quê thì tốt, nếu không phải, tự có biện pháp trị hắn."
Nàng khẽ chớp mắt: "Hình như bọn họ rất để ý ngươi."
Tiêu Triệt xoay người, ánh mắt mang ý cười hời hợt: "Nàng lo chúng gây bất lợi cho ta?"
Sở Vân Khinh nhớ tới những lời mình nghe được ở chỗ Sở Mộ Phi, lập tức gật đầu. Ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống: "Nếu có thể, cứ để bọn họ ra tay."
Đêm lạnh như nước, Sở Vân Khinh thấy ánh trăng đã ngã về tây. Tiêu Triệt nhìn bộ dáng của nàng bèn mở miệng: "Có thể ở lại chỗ này."
Sở Vân Khinh lắc đầu, nàng của bây giờ đã không còn là nàng của ngày trước, ai biết có tai mắt nào khác đang ngó chừng nàng hay không?
Tiêu Triệt cũng đành thôi: "Ta đưa nàng về."
Một đường thúc roi ngựa, trong màn đêm mênh mông có tiếng vó ngựa giòn dã vang lên trên con đường vắng vẻ, tới chỗ cách phủ Thượng thư khoảng chừng hai con phố, Tiêu Triệt dừng ngựa.
"Cáo từ."
Sở Vân Khinh nhảy xuống ngựa, ánh mắt Tiêu Triệt khẽ động. "Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ để nàng danh chính ngôn thuận ở lại trong phủ của ta."
Tiếng vó ngựa gấp, Sở Vân Khinh quay đầu nhìn lại, bóng đen kia đã hòa vào màn đêm không thấy. Nàng hít sâu một hơi, đi về phía Thượng thư phủ .
Sở Vân Khinh leo tường vào từ hậu viện, lúc tơi xuống đất hoàn toàn yên tĩnh. Trong lòng nàng buông lỏng xoay người về Tử Vi các, lúc gần tới cửa viện, tảng đá lớn trong lòng chưa kịp rơi xuống thì thấy một bóng người áo trắng lung lay, đứng ở đó đưa lưng về phía nàng