Edit: Beyours
"Ban đêm gió lớn, Vân Khinh đi đâu vậy?"
Sở Mộ Phi xoay người, trên gương mặt như ngọc là nụ cười nhàn nhạt.
Bước chân của Sở Vân Khinh cứng đờ tại chỗ, từ trước tới nay Sở Mộ Phi chưa từng tới Tử Vi các của nàng, nhìn bộ dáng của hắn lúc này rõ ràng đang đặc biệt đợi nàng. Nàng xuất phủ lúc nửa đêm thế này, lẽ ra hắn cũng phải có chút hoài nghi, hoặc trực tiếp sai người bắt nàng, nhưng giọng điệu của hắn lại hết sức thản nhiên, ánh trắng thanh tịch đẹp đẽ chiếu trên áo bào trắng, tạo cảm giác không nhuộm khói lửa nhân gian.
Sở Vân Khinh mím môi, khăn che mặt rớt xuống, ánh trắng chiếu rọi vào, vết sẹo kia phai nhạt rất nhiều, lại thêm tóc mai che chắn giống như dung nhan thật.
Trong đôi mắt trống rống của Sở Mộ Phi mang theo chút dịu dàng, ánh mắt lưu luyến, khi nhìn đến đôi môi anh đào đỏ tươi kia thì con ngươi lóe lên.
"Ban đêm gió lớn như vậy , công tử lại có nhã hứng ở đây chờ Vân Khinh sao?"
Sở Vân Khinh thẳng thắn, mặc dù nàng cảm thấy người trước mắt dịu dàng như ngọc, tạo cho người khác cảm giác thân thiết, nhưng nàng biết mỗi người đều có một mặt ngụy trang riêng. Bất kỳ lúc nào hắn cũng đều có bộ dáng như vậy, khiến nàng không nhìn ra.
Sở Mộ Phi thấy nàng đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt lóe sáng: "Lần trước nói với Vân Khinh, Vân Khinh còn nhớ chứ?"
Dĩ nhiên nàng nhớ, trà Phú quý cực khổ cực đắng đó, hắn còn ngấm ngầm ám chỉ bên cạnh, bây giờ nhớ lại khiến nàng càng cảm thấy người trước mặt sâu không lường được.
"Công tử không cần vòng vo, rốt cuộc có gì chỉ giáo, xin nói rõ."
Sở Mộ Phi chậm rãi đến gần: "Vì sao ngươi gọi ta là công tử, nếu ngươi là nhị tiểu thư Sở gia, sao không hỏi đại ca khỏe không? Như vậy mới giống người một nhà."
Sở Vân Khinh nhướng mày, không nói. Dieen.d.anle^qu!ydn
Sở Mộ Phi đi tới trước mặt nàng: "Hoặc là gọi tên ta cũng được."
Trong lòng Sở Vân khinh căng thẳng, cảm thấy giọng điệu của Sở Mộ Phi khác thường, khiến nàng bất giác nhớ đến Tiêu Triệt: "Vân Khinh còn chưa đa tạ đêm đó công tử cứu giúp, nay sắc trời đã tối, nếu công tử còn có chuyện khác, chi bằng để ngày mai chúng ta nói tiếp."
Nói xong, Sở Vân Khinh vòng qua người Sở Mộ Phi, đi về phía cửa chính của Tử Vi các. Khóe miệng Sở Mộ Phi nhếch lên: "Có phải Vân Khinh cũng đã biết mình không phải con ruột của phụ thân rồi phải không?"
Vừa nói dứt lời, Sở Vân Khinh sững sờ tại chỗ.
Nụ cười dịu dàng của Sở Mộ Phi càng sâu hơn, xoay người nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng: "Quả nhiên."
Sở Vân Khinh ưỡn thẳng người: "Công tử nói vậy là ý gì?"
Sở Mộ Phi thở dài: "Phụ thân thường không hỏi chuyện trong phủ, ta làm đại ca tất nhiên muốn quan tâm vị muội muội mới trở về phủ gần đây. Có điều lúc tiếp xúc mới phát hiện vị muội muội này của ta thật không đơn giản, không những nổi danh trên giang hồ, mà còn tự mình đánh đổ được Cố gia buôn bán mấy chục năm. Chỉ riêng điều đó, phụ thân muốn giết chết ngươi cũng là điều dễ hiểu."
Sở Vân Khinh cười lạnh, nàng xoay người, cảm thấy tuấn nam tử dịu dàng trước mắt bất chợt trở nên đáng ghét. Tiêu Triệt có thể tra được nàng điều tra chuyện mười bảy năm trước của Sở Thiên Tề, thì Sở Mộ Phi này cũng có thể tra được, hơn nữa Sở Mộ Phi đã sớm biết nàng là thánh thủ Hoành Vân, rất nhiều chuyện hãm hại Cố gia đều do nhân tâm y quán của nàng ra tay, Sở Mộ Phi chắc chắn biết nàng ra tay hãm hại Cố gia thất thế, nhưng chậm chạp đợi đến hôm nay mới ngả bài!
"Thì ra công tử hối hận cứu Vân Khinh sao, Vân Khinh cũng rất tò mò, rõ ràng công tử có năng lực cứu nhà ngoại tổ, nhưng liều mạng khoanh tay đứng nhìn, nếu nói rằng ta không phải con gái ruột của Sở thượng thư nên mới xuống tay như thế, vậy chẳng phải công tử cũng giống Vân Khinh sao?"
Lời này vốn là Sở Vân Khinh buột miệng nói ra, nhưng ngay cả nàng cũng phải sửng sốt. _die^nda leequy/[email protected]nnn_
Sở Mộ Phi đứng đối diện cũng hơi ngẩn ra, ngay sau đó ý cười trong mắt càng sâu hơn. Hắn đến gần Sở Vân Khinh, hơi thở thẩm thấu lạnh lẽ như tuyết đầu đông.
"Vân Khinh không cần suy đoán nhiều như vậy, ta không biết vì sao ngươi biết được thân thế của mình, nhưng ngươi nhẫn nhục chịu đựng trong phủ lâu như vậy, nhất định là muốn tìm được đáp án của mình, thay vì đi hỏi Ngọc di nương hoặc người không liên quan khác, sao không tới hỏi ta?"
Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, tối nay nàng đi tìm Tiêu Triệt vốn muốn hỏi chuyện của Sở Thiên Tề mà trước đây hắn từng đáp ứng nói ra, vậy mà mới trải qua nháo loạn một hồi đã buông bỏ tâm tư, lúc này bị Sở Mộ Phi nhắc tới, nghi vấn trong lòng lại dâng lên như thủy triều.
Sở Mộ Phi thấy được đáy mắt của nàng gợn sóng, ánh mắt của hắn sâu thẳm: "Mười bảy năm trước, khi làm nhiệm vụ, phụ thân đã thủ hạ lưu tình, sau mang người về nuôi trên danh nghĩa con gái riêng cho đến nay."
Sở Vân Khinh kinh hãi, từ sau khi Chiêu Ngọc bí mật để lộ ra Sở Thiên Tề đã từng hoàn thành nhiều cuộc ám sát máu tanh cực kỳ nguy hiểm, lúc đó trong lòng nàng đã có suy đoán, đoán rằng Sở Vân Khinh, Sở Thiên Tề và Dương Châu Lý gia không hề có chút quan hệ, sát thủ xuống tay nặng như vậy chỉ có thể bởi vì làm theo mệnh lệnh của nhiệm vụ!
Mà bây giờ, Sở Mộ Phi nói ra khả năng này một cách dễ dàng.
Sở Vân Khinh híp mắt, nàng không phải là người của thế giới này, có thể trọng sinh trên người tiểu thư Lý gia có ý nghĩa với nàng như một cuộc sống mới, ấm áp mờ nhạt năm đó, cùng với kí ức sâu nặng lúc còn sống, nàng thở dài, nhìn đôi mắt trong sáng của Sở Mộ Phi: "Điều kiện của ngươi."
—— [email protected]^quy&don
Trong Tĩnh Tâm trai, sắc mặt Sở Thiên Tề chăm chú: "Bất kể như thế nào, nàng cũng chỉ là người ngoài cuộc."
Sở Mộ Phi nhếch khóe miệng lên: "Từ thời điểm nàng ấy trở về Thịnh kinh thì đã không phải nữa rồi, ngươi chẳng quan tâm nàng, chỉ muốn cho nàng an cư trong phủ, lại tạo rất nhiều cơ hội cho phu nhân, ý trời đưa nàng lên đầu sóng ngọn gió. Đã như vậy, tại sao chúng ta không giúp nàng một tay?"
Bóng đêm ngoài cửa sổ thâm trầm, chân mày Sở Thiên Tề xuất hện nếp nhăn cực kỳ hiếm thấy: "Ngươi nói muốn nàng còn sống để chữa bệnh cho ngươi, nhưng một khi nàng bước vào con đường này, sẽ không thể quay đầu được nữa."
Sở Mộ Phi lắc đầu, "Mười bảy năm trước, ngươi giữ lại tính mạng của nàng ấy, có lẽ chính vì ngày hôm nay, năm, ngươi làm quá nhiều vì một người không muốn, huống chi, thay vì chờ ngày nào đó nàng ảnh hưởng tới đại cục của chúng ta, không bằng sớm để nàng biết, nói không chừng còn có thể trợ giúp cho chúng ta. Nàng có rất nhiều người bảo vệ, nàng muốn làm gì, hoàn toàn rất dễ dàng."
Sở Thiên Tề ngập ngừng: "Chưa chắc nàng đã tin hết những lời ngươi nói" .
Sở Mộ Phi nhìn Sở Thiên Tề, chậm rãi lắc đầu, "Nghe nói Hoàng đế không lên triều hai ngày rồi, mau sắp xếp cho nàng vào cung đi, thật thật giả giả tự nàng phân biệt, chúng ta chỉ chờ xem cuộc vui là được."
Sở Thiên Tề thở dài nặng nề, mặt mũi lại khôi phục bộ dáng cứng nhắc, đường nét cương nghị không xen vào một chút tình cảm, nhìn thiếu nhiên như ngọc đứng trước mặt mình, con ngươi gợn sóng không hề sợ hãi mà giật mình, mà nay chính lúc ông không đành lòng thì hắn đã có thể làm việc quả quyết, mưu đồ chu toàn!
Trong mắt Sở Thiên Tề dần dần hiện lên vẻ tán thưởng, bên này, trên gương mặt lạnh nhạt của Sở Mộ Phi tỏa ra ý vị thê lương khi nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không gì tả nổi dưới ánh trăng đó. Hắn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thấp giọng khẽ nói: "Người trong Thượng phủ này đều bị lợi dụng, nhiều thêm nàng, có gì không thể?"
Chiều hôm sau, một ý chỉ đưa tới Thượng Thư phủ, đã lâu Thái hậu không gặp Vân Từ Quận chúa, rất là nhớ nhung, đặc biệt tuyên Vân Từ Quận chúa vào cung hầu hạ mấy ngày.